Dịch: Duẩn Duẩn
Nụ hôn của Ôn Ngôn Trăn dọc theo gáy của Phạm Ca đi xuống, men theo bờ vai vương chút lưu luyến bịn rịn. Sau đó dừng lại trên dây áo ngủ của cô, hàm răng trắng ngần ngậm cắn dây áo ngủ mảnh nhỏ, rồi lại nhả ra cho đến khi dây áo trượt xuống khỏi cánh tay cô. Ôn Ngôn Trăn làm tất cả những việc này trong yên lặng, chỉ trừ tiếng thở dốc ngày càng trở nên nặng nề là đang bán đứng anh ra.
Ôn Ngôn Trăn khều dây áo của cô tụt xuống phía sau lưng, rồi dừng lại. Khí nóng trên người anh từng luồng rồi lại từng luồng phả lên lưng cô, những hơi thở kia tràn đầy ma lực, rất mềm mại và thần kỳ mở ra từng lỗ chân lông trên người cô. Dường như có một giọng hát nho nhỏ văng vẳng từ nơi xa xôi dội lại đáy lòng cô, cổ động cô hãy lắng nghe nó bằng cả con tim.
Song Phạm Ca còn chưa kịp tỉ mỉ lắng nghe thì đã bị Ôn Ngôn Trăn kéo về với thực tại. Lần này, môi anh trực tiếp in dấu lên đường viền bả vai cô, từng ngón tay cô nắm chặt vào nhau dấy lên trong lòng một guồng quay hoảng loạn. Cô có nên đẩy anh ra hay không, có nên hay không?
Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng! Bất kì một bên đơn phương nào cũng đều có quyền đòi hỏi những nghĩa vụ hợp pháp.
Ôn Ngôn Trăn tựa hồ không cho Phạm Ca bất kỳ cơ hội hoảng hốt nào, rất nhanh, nụ hôn của anh đã lần tới cổ cô, viền theo đường cổ lên trên đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-ca/1810747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.