Dịch: Duẩn Duẩn
"Phạm Ca, em nghĩ kỹ chưa?" Ôn Ngôn Trăn vừa cầm vô lăng, vừa nắm tay cô.
"Tôi không biết, nhưng giờ phút này tôi chỉ muốn làm thế." Phạm Ca trả lời.
Phải, Phạm Ca chỉ muốn làm thế, điên rồ tựa như Lạc Trường An!
"Nếu thế em đừng sợ!" Ôn Ngôn Trăn nắm chặt tay vợ mình, bảo.
Chiếc xe từ từ lao xuống.
Bầu trời như đón những tia nắng cuối cùng vào vòng tay ấm áp của mình. Cây cối thẳng tắp chạy dọc hai bên đường như lao đi vun vút, mặt hồ phía trước biến thành màu mực ảm đạm khi ánh sáng tản đi mất. Trong màn đêm tăm tối, chim chóc chao liệng đôi cánh bay về tổ, hệt như hai cánh tay chồng lên nhau mà Ôn Ngôn Trăn chơi hồi bé, bị ánh sáng cắt thành cái bóng hắt ngược đang sải cánh bay lượn.
Phải rồi, thời thơ ấu, một thời đã rất xa. Vào một hôm nọ, ông quản gia bỗng nhiên bế một Tiểu Đậu Đinh* lôi thôi lếch thếch từ đâu đến, rõ là bảo ba tuổi mà nom gầy gò nhỏ xíu như mới lên hai.
(*) Tiểu Đậu Đinh là nhân vật trong phim hoạt hình "Đồ Đồ tai to", cậu bé đầu trọc lóc có 3 cọng tóc trên đầu ý ạ ^^
Cậu bé khi ấy được Cô nắm chặt tay, tò mò hỏi nhỏ: "Cô ơi, đó là ai thế ạ?"
Người cô nghiêm túc bảo: "Đó là ai ấy à? Là cô dâu nuôi từ bé của A Trăn đấy, lớn lên bé sẽ làm vợ A Trăn nhà chúng ta."
Xùy! Ai mà thèm cái đầu trọc lóc ấy chứ!
Bọn nhỏ luôn rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-ca/1810899/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.