Cho dù cả người bị quấn đến mức không thể động đậy, gần như bị quấn đến sắp chết nhưng Bùi Văn Ca cũng chẳng có sức đề phòng Dung Bái. Cả cơ thể và tâm trí đều bị tra tấn, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không biết qua bao lâu, bên tai của anh lại vang lên giọng nói giống như ra lệnh, ''Văn Ca, về cô gái tên Điền Điềm kia, tôi sẽ báo đáp cô ấy đàng hoàng, sau này hai người không cần liên lạc với nhau nữa. Tôi không thích.''
Anh nghe xong cảm thấy sửng sốt, không biết tại sao hắn lại nói vậy, thế nhưng mi mắt lại đang nặng trĩu, chỉ nghe theo ậm ừ đồng ý, không nói gì nữa. Dung Bái đã nói không thích thì anh có thể trả lời khác sao? Cả sinh mạng của anh đều giao cho Dung Bái, huống chi là việc bỏ một người bạn.
Ở bên cạnh Dung Bái, anh trút bỏ áy náy với Điền Điềm, ngủ trong vòng tay ấm áp của Dung Bái, phần da thịt bị cọ xát ban nãy vẫn còn đau. Trong mơ là một màu đen dài đến vô tận, không có ánh sáng.
Ngày hôm sau dáng đi của Bùi Văn Ca có chút kỳ lạ, tuy anh đã cố gắng che giấu nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể biết ngày hôm qua anh và Dung Bái đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng là chuyện bình thường, hai người ngủ chung một phòng, còn là loại quan hệ đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-loi/2627845/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.