Dịch: Chưởng Thiên
Trên một tòa sơn phong xa xôi hẻo lánh thuộc Kim Nguyên Sơn Mạch, nơi đây mây đen bao phủ, mưa phùn không ngớt.
"Ầm…" chợt có tiếng sấm rền vang.
Giữa tầng mây đen trên bầu trời hiện ra một tòa lôi trận bàng bạc, điện quang tỏa ra chớp động một hồi, rồi biến mất vô tung.
Lôi quang tan đi, để lộ ra hai đạo nhân ảnh đang cùng nhau rơi từ trên cao xuống, "ầm" một tiếng, đáp xuống một vạt rừng rậm rạp trên đỉnh núi.
"Ầm… ầm… ầm…"
Thanh âm va chạm không ngừng vang lên, một loạt cổ thụ mấy người ôm thi nhau đứt gãy "răng rắc" mới cản được thế rơi của hai thân ảnh kia, rốt cuộc bọn hắn dừng lại bên cạnh một tảng đá lớn.
"Chủ nhân!"
Thanh âm có phần gấp gáp lo lắng, thiếu nữ áo đen chẳng hề để tâm đến thương thế trên người mình, vội vàng đỡ lấy nam tử mặc thanh bào toàn thân rách rưới bên cạnh.
"Ta không sao, vẫn còn trấn áp được thương thế, có điều lần này đã ăn phải quả đắng rồi, tiên linh lực cùng thể lực quả thực đã tiêu hao không nhỏ." Nam tử mặc thanh bào vuốt vuốt nước mưa trên mặt, cười khổ một tiếng.
Hắn chính là Hàn Lập, kẻ một đường trốn chạy từ Kim Nguyên Tiên Cung đến đây.
"Kỳ Ma Tử kia thật sự hèn hạ, thừa dịp chủ nhân mới cùng Đông Phương Bạch giao chiến còn mệt mỏi, thực lực không đủ mười thành mới thừa cơ xuất thủ…" Đề Hồn cất giọng ai oán, nhưng còn chưa nói hết đã bị Hàn Lập cắt ngang.
"Bởi vì người tính không bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/301464/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.