"Chỉ cần em ở bên ta, ta sẽ bảo vệ em bình an vô sự."
Đây được xem như một lời hứa, lời hứa đến từ quán chủ Mục của Bồng Lai Quán.
Huống chi, còn có lời nhắc nhở chủ động trước đó: Tránh xa bảo tàng, trường học và bệnh viện.
"Cảm ơn đạo trưởng." Lại là giọng nói chân thành, đầy cảm kích.
Dù không nhìn thấy gương mặt của Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt của nàng. Đôi mắt và chân mày đều cong lên, tia nắng buổi sớm dịu dàng rơi trên mái hiên, rắc lên đôi chân mày cong cong như một chú chim sẻ xanh lạc bước vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.
Chú chim sẻ xanh phấn khởi bay đi.
Khi tia nắng đầu tiên của hoàng hôn tím treo trên vai núi, nàng đúng giờ trở về.
Mục Nhược Thủy đang đặt tay lên nắp quan tài, ngồi dậy, nhưng trước khi cửa mở, cô lại nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt.
"Em về rồi."
Phó Thanh Vi quen thuộc đặt ba lô xuống, kéo ghế nhỏ đến ngồi cạnh quan tài. Hai tay chống lên mép, nàng cúi đầu nhìn vào bên trong, vừa trò chuyện vừa cười: "Em mua bừa một ít giấy vàng và chu sa, ông chủ còn tặng thêm cho em một cây bút lông."
"Chẳng phải đã nói trong nhà có rồi sao?" Mục Nhược Thủy không vui.
"Em sợ phí đồ tốt, nên dùng loại thường tập trước." Phó Thanh Vi vội vàng giải thích, sợ cô hiểu lầm.
Thần sắc người phụ nữ dịu lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941248/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.