Nhưng điều làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy thắc mắc là, vì sao bàn tay vàng lại sợ hãi Thích Lệ Phi?
Bug sợ hãi Thích Lệ Phi là tất nhiên, dù sao Thích Lệ Phi vốn là NPC phụ trách tìm kiếm và tiêu diệt Bug mà quy tắc không thể phát hiện.
Đây vốn là công việc của Thích Lệ Phi, hắn có quyền hạn và năng lực tấn công.
Nhưng sao cậu lại có cảm giác, dường như bàn tay vàng cũng sợ Thích Lệ Phi nhỉ?
Cứ như đối với Thích Lệ Phi, nó cũng tương đương với một Bug.
Bằng không thì vì sao bàn tay vàng vẫn luôn yên lặng ẩn nấp, thậm chí còn mịt mờ nhắc nhở mình né xa Thích Lệ Phi.
Chẳng lẽ! !
Vừa nghĩ đến đây, một thanh âm đột nhiên xuất hiện, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu Hạ Nhạc Thiên.
"Sao còn chưa đi?"
Hạ Nhạc Thiên hoảng sợ, vội vàng xoay người.
Một người đàn ông đứng thẳng tắp bên đường, khí thế quanh người cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt trước sau đều lạnh nhạt.
Hạ Nhạc Thiên vừa thấy hắn đã nhịn không được cười rộ lên, vội vàng chạy ào tới, Thích Lệ Phi theo bản năng cầm lấy cánh tay Hạ Nhạc Thiên, nói: "Chậm một chút.
"
Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủn.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại có thể cảm nhận được sự quan tâm của Thích Lệ Phi, cậu cười càng thêm vui vẻ, nói: "Tôi biết rồi, đúng rồi, anh cố ý lại đây nhìn tôi sao?"
Thích Lệ Phi lạnh nhạt ừ một tiếng, "Tiện đường lại đây.
"
Hạ Nhạc Thiên không những không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-bao-dong-phia-truoc-co-nang-luong-cao/2643209/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.