Trì Nguyệt đã giơ tay lên lại khựng lại, chậm rãi buông xuống.
"Có chuyện gì thế?"
Trái tim cô căng thẳng, khẽ khàng hỏi.
Kiều Đông Dương nhìn về phía rừng cây với biểu cảm hơi kỳ quái.
"Suỵt!"
Cả người Trì Nguyệt bị anh giữ chặt trong lồng ngực, khoảng cách hai người gần đến mức cô cảm nhận được hồ hấp của anh, nhịp tim của anh. Cô nhíu mày, kiềm chế cảm xúc, yên lặng chờ đợi.
Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm vào rừng cây.
Lúc này Thiên Cẩu đã nghe lời tắt đèn.
Dưới ánh trăng sáng, những bóng cây đong đưa, một vài gốc cây che khuất ánh sáng, từng gốc cây tối đen như từng hàng binh lính đứng thẳng trong bóng đêm, rừng cây không nhìn thấy điểm cuối đột nhiên trở nên âm u, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một vài con quái thú nhảy ra từ góc nào đó không thể xác định được...
Tất cả đều không nhúc nhích. Gió dần lớn hơn, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Lá cây bị gió thổi vang lên xào xạc.
"Kiều Đông Dương!" Trì Nguyệt bị bàn tay lớn của anh ôm vào lòng. Mãi lâu sau không thấy anh có hành động gì, cô không thể kiên nhẫn được nữa: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Cô vừa ngước mắt muốn lườm anh, lại bị Kiều Đông Dương vỗ đầu.
"Suỵt!"
Lại suỵt?
Trì Nguyệt kéo tay anh ta: "Anh buồn tiểu sao?"
Kiều Đông Dương không nói lời nào, nhanh chóng giữ chặt cô kéo đến trước người mình.
"Bảo cô đừng động đậy có hiểu không?"
CMN! Dù không động đậy thì cũng không nên đứng im bị anh ta ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380405/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.