Trì Nguyệt không trả lời, nhưng những gì Vương Tuyết Nha đang nói đúng là sự thật.
Trong tất cả phần ghi hình hôm nay, rõ ràng kẻ trộm cây chỉ là một kíp nổ, trọng tâm và điểm chú ý thật sự đều nằm ở hoàn cảnh sinh thái của Cát Khâu.
Trì Nguyệt cầm cốc giữ nhiệt đi ra bên ngoài, đứng ở đằng xa nhìn Vương Tuyết Nha đang ghi hình theo yêu cầu của đạo diễn.
"Nếu là cô thì sẽ tốt hơn." Kiều Đông Dương đã đi đến từ khi nào.
Anh đứng bên cạnh cô, khoanh hai tay lại,nhìn vào rừng cây nhỏ dưới bóng đêm, lời nói thơ dường như không phải đang nói với cô.
Khoé môi Trì Nguyệt hơi giật giật: "Cảm ơn!"
Kiều Đông Dương: "Vì sao không cãi lại?"
Trì Nguyệt: "Phản đối việc khen bản thân không phải đang tự vả mặt sao?"
Kiều Đông Dương hừ một tiếng, ánh mắt như có như không nhìn cô: "Nếu bây giờ cô thay đổi suy nghĩ thì vẫn còn kịp."
Trì Nguyệt ngẩn ngơ, chậm rãi quay sang nghiêm túc nhìn anh. Lâu thế rồi mà anh ta vẫn chưa từ bỏ sao?
Cô nở nụ cười: "Vì sao anh có lòng tin với tôi như vậy chứ? Với sự quan sát của tôi, trong nhóm thí sinh dự thi này còn có mấy hạt giống ưu tú."
"Nhưng bọn họ vẫn không bằng cô." Kiều Đông Dương nói rất chắc chắn.
"Anh dựa vào cái gì cho rằng như vậy? Anh không hề hiểu tôi..." Trì Nguyệt không biết nên tức hay nên cười, cảm thấy con người Kiều Đông Dương vừa khó chịu, vừa lý lẽ lại vừa cứng nhắc. Đã vậy rồi còn không chịu từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380473/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.