Đến khi Trì Nguyệt thu xếp cho Trì Nhạn xong đi ra ngoài, những người trên bàn đang trò chuyện rất vui vẻ. Trợ lý Hầu thật sự là con khỉ tinh được sinh ra để giao tiếp, không chỉ có thể nịnh nọt anh Kiều, chỉ cần anh ta muốn là có thể khiến bất kì ai cảm thấy vui vẻ.
"Ha ha ha ha..."
Vu Phượng bị anh trêu chọc nên cười to, dáng vẻ cười không khép được miệng này rất giống anh ta.
Kiều Đông Dương ngồi im lặng dưới ánh đèn như được thêm một lớp kính lọc, không có dáng vẻ sắc bén, ánh mắt ôn hòa, khóe môi mỉm cười, ưu nhã lịch sự. Dường như Kiều Đông Dương mà Trì Nguyệt quen biết đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Trì Nguyệt chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Vu Phượng, cầm bát múc canh thịt dê: "Sao thế? Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Vu Phượng xoa khoé mắt, lau sạch nước mắt ứa ra vì cười: "Trợ lý Hầu nói, ban đầu còn tưởng chúng ta là chị em ruột..."
Trì Nguyệt: "..."
Không phải đang vòng vèo khen mẹ trẻ sao? Lời nói dối rõ ràng như vậy mà cũng tin được? Cũng đúng thôi. Con người đều lựa chọn tin lời nói có lợi cho mình mà.
Trì Nguyệt khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề, khách sáo hỏi: "Anh Kiều, trợ lý Hầu, các anh ăn nhanh đi, nếu trời tối hơn e rằng con đường đi ra ngoài sẽ không dễ đi..."
Tất cả mọi người đều hiểu rõ thời tiết ở Cát Khâu như ma quỷ biển ảo, ban ngày và ban đêm là hai thái cực, đến buổi tối gặp gió to, cát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380484/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.