"Kiều Đông Dương, có phải anh có bệnh không?"
Vốn dĩ Trì Nguyệt đã thấy khó chịu, cơ thể bị cánh tay của anh đè lại không thể giấy giụa được, cô dứt khoát cúi đầu cắn một cái.
"A!" Cánh tay Kiều Đông Dương bị đau, anh nhìn dáng vẻ liều mạng của cô thì dở khóc dở cười: "Lại còn cắn? Trì Nguyệt, dáng vẻ đanh đá này của cô là để chứng minh cô là phụ nữ sao?"
Đanh đá? Trì Nguyệt sắp bị anh chọc tức chết!
Kiều Đông Dương cũng sắp bị cô cắn đến đau chết rồi.
"Ôi ôi ôi..." Hai người bọn họ đấu đến chết đi sống lại, trợ lý Hầu sợ lại đấu đá đến mức không dừng lại được, cuối cùng phải nói: "Anh Kiều... Ông chủ... Cô Trì... Hai vị anh hùng, tôi xin phép nói một câu!"
Thiên Cẩu: "Không, anh đừng có xin. Hầu Tử, anh câm miệng!"
Trợ lý Hầu: "?"
Thiên Cẩu trở thành trợ lý từ khi nào vậy?
Anh ta nhìn cái đầu to của Thiên Cẩu, xấu hổ mỉm cười: "Hai người gặp mặt là đấu đá, gặp mặt là cãi cọ, có nghĩ ra lý do không?"
Trì Nguyệt: "Không hợp!"
Kiều Đông Dương: "Hừ! Có thù từ kiếp trước!"
Trợ lý Hầu hơi sợ hãi, chậm rãi xoa hai ngón tay, xoa một cái rồi véo một cái, xoa rồi lại véo, thể hiện ý của mình một cách súc tích rồi không ngừng cười ha ha: "Nhìn
rõ chưa?"
Kiều Đông Dương: "Nhìn rõ rồi, cậu cười quá bỉ ổi."
Trì Nguyệt: "Nhìn rõ rồi, chỉ cần anh ta không chọc tôi thì tôi sẽ không so đo với anh ta."
Trợ lý Hầu nhìn tay mình, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380504/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.