Edit + beta: Iris
Thâm Tụng khiếp sợ trừng mắt nhìn Ô Nhược: "Phán Dương, thì ra ngươi mượn cớ đi nhà xí để đơn độc cứu nô ɭệ, ngươi làm vậy không phúc hậu lắm nha, chuyện náo nhiệt như này mà không dẫn chúng ta theo."
Ô Nhược chớp chớp mắt nhìn hắn: "Chẳng phải bây giờ đã dẫn ngươi theo cứu người rồi sao?"
"Nếu không phải chủ tử phát hiện mục đích của ngươi, chúng ta còn chẳng biết gì đâu, tiểu tử ngươi rốt cuộc có xem chúng ta là bằng hữu không a?"
"Đương nhiên là có a, ta vẫn luôn xem ngươi là heo bằng cẩu hữu mà."
Thâm Tụng tức cười duỗi tay đập vai cậu: "Ngươi cái người này... Thôi bỏ đi, heo bằng cẩu hữu thì cũng là bằng hữu, ngươi phải nhớ rõ, sau này có chuyện gì chơi vui thì phải tìm chúng ta, mà nói tới, sao ngươi lại cứu một cái nô ɭệ vậy?"
Ô Nhược nói dối: "Ta thấy hắn giống một bằng hữu của ta."
"Ra là vậy."
Tuyển Hành đen mặt đẩy cái tay đặt trên vai Ô Nhược ra: "Ngươi đứng đắn lại cho ta."
Thâm Tụng ngừng cười: "Chủ tử, ta nghe nói phía sau đài đấu giá có tới ba thuật sư cửu giai trông coi, chúng ta xông vào lỗ mãn như vậy, có khả năng sẽ bị bắt, có nên tìm thêm vài người nữa không?"
Tuyển Hành và Ô Nhược liếc nhau: "Ta và Phán Dương đi đối phó với thuật sư cửu giai, ngươi và Trọng Dung đi cứu người."
Ô Nhược hỏi: "Tuyển Hành, ngươi thật sự định đi cứu người với ta sao?"
"Nếu không thì sao?"
Ô Nhược: "..."
Thật ra cậu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-2-phe-the-trung-sinh/1895024/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.