Edit + beta: Iris
Trên lôi đài, ngũ quan Quản Châm tuấn dật phi phàm, mày rậm mắt to, khóe miệng mang theo ý cười, y phục và mái tóc bay múa trong gió đêm, lộ ra khí thế thản nhiên, trương dương.
Ô Nhược xoay người đứng lên, rút kiếm đối phó với ông.
Quản Châm đánh giá trên dưới Ô Nhược, bĩu môi: "Có cầm kiếm cũng không xong, bước chân phù phiếm, chẳng khác nào bình hoa."
Ô Nhược co rút khóe miệng, từ khi trọng sinh đến nay đã một năm trôi qua, cậu cũng chỉ mới học võ có một năm, chẳng lẽ cậu muốn thành cao thủ là thành được sao? Hơn nữa, đối phó với kẻ thù không phải chỉ dựa vào vũ lực là được.
Ánh mắt cậu trở nên sắc bén, dùng huyền thuật của tế sư — — Tán Ca. Cũng chính là huyền thuật thông qua âm thanh để công kích người khác, ví dụ như âm thanh huy kiếm hoặc là tiếng gió xung quanh, rồi dung hợp với năng lực ăn mòn của Vu tộc để tấn công Quản Châm, chỉ cần bị kiếm khí của cậu làm bị thương, ngay lập tức cơ thể sẽ bị ăn mòn, cũng sẽ bị linh lực của cậu chấn phá linh hồn.
Quản Châm cong môi: "Trò vặt."
Hắn nhảy lên một cái, bay về phía Ô Nhược, ngay khi thân ảnh hắn bao trùm lên Ô Nhược thì biến mất ngay trước mắt mọi người.
Dưới đài, Ô Hi kinh hô: "Nhị ca và ông ngoại biến mất rồi."
Quản Đồng khẽ cau mày, không nói gì.
Lúc này, Ô Nhược đang ở trong bóng đêm, duỗi tay cũng không thấy năm ngón, cậu biết đây là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-2-phe-the-trung-sinh/1895043/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.