Edit + beta: Iris
Nghe Lục tổng quản nói vậy, nhất thời lòng hiếu kỳ của mọi người dâng lên, chọn phòng xong đều theo hắn ra ngoài.
Động thị ở phía tây thung lũng, mà phía tây thì bị chia làm hai nửa, một nửa là rừng phong, một nửa là rừng bạch quả, gió to thổi qua là lá bay đầy trời như mưa.
U Diệp cười nhẹ: "Lần trước chúng ta còn nói có cơ hội sẽ đi ngắm lá bạch quả rụng, bây giờ thì tốt rồi, không cần đi đâu cả mà cũng ngắm được cây phong và cây bạch quả rụng lá."
"Đúng vậy." Ô Trúc vươn tay, tiếp được lá phong và lá bạch quả.
Ô Nhược cười nói: "Đợi xử lý mọi chuyện ổn thỏa, nhất định phải mang rượu và thức ăn đến đây vừa uống rượu vừa ngắm cảnh.
Thâm Tụng lập tức đáp: "Ta đồng ý."
Hắc Tuyển Hành nhìn lá cây rụng trên mặt đất thành một lớp dày, thậm chí còn người còn quét lá cây thành từng đống lớn, có người thì mang về nhà coi như củi đốt, liền hơi tò mò: "Nơi này lá cây cứ rụng mãi vậy sao?"
Lá cây rụng nhiều như vậy mà đại thụ hai bên rừng vẫn còn tươi tốt như thế sao.
Lục tổng quản nói: "Rụng mãi vậy đó, ban ngày lá rụng, ban đêm thì mọc lại."
Mọi người kinh ngạc.
Động thị nằm giữa hai cánh rừng làm thành một cái hố tròn to và sâu, sau đó là một con đường được xây dọc theo vách hố thông xuống dưới đáy hố, trên thành hố cũng được đào thành từng hang động nhỏ để bán hàng, cửa hàng cạnh ngã tư đi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-2-phe-the-trung-sinh/351634/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.