Buông tiểu Mông ra, Lôi Nhất Minh mỉm cười nói với nó, “Đi, chúng ta đi tìm ba ba rồi cùng nhau ăn pizza được không?”
Tiểu Mông cao hứng kêu to “Vạn tuế!”
Lôi Nhất Minh nắm tay nó lên xe, lấy đồ chơi từ ghế sau đưa cho nó, thuận tiện thắt dây an toàn luôn. Hắn vừa khởi động xe vừa nghĩ, cho dù băng dày ba thước thì muốn hắn thực sự bỏ mặc Thẩm Quần căn bản là không thể được, không bao giờ có chuyện đó.
(băng dày ba thước: nguyên văn: băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn =冰冻三尺非一日之寒: băng dày ba thước ko phải cho một ngày lạnh, ý chỉ bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa, ko phải trong chốc lát mà có thể hình thành. Ý anh ở đây là tình cảm của anh dành cho Thẩm Quần ko phải ngày một ngày hai, muốn bỏ mặc y là ko thể)
Xe vừa chạy ra đường cái liền thấy một đám người vây quanh cả đường. Lôi Nhất Minh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại thấy vô cùng lo lắng. Hắn bỏ dây an toàn, nói với tiểu Mông đang ngồi bên canh, “Ngoan ngoãn đợi ở đây Đạt Đạt phải đi xem có chuyện gì.”
Tiểu Mông “Úc” một tiếng, vừa nghịch đồ chơi vừa gật đầu.
Lôi Nhất Minh mở cửa xe, đẩy đám người qua, liền thấy một bóng dáng quen thuộc té xỉu bên vệ đường.
“Mau tránh ra!” Dùng sức đẩy đám người đang vây quanh Thẩm Quần, Lôi Nhất Minh vọt tới trước mặt Thẩm Quần, cẩn thận ôm y đứng lên, “Sao lại thế này? Ai trong các người làm y té xỉu?” Nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-boi-chi-luyen/897395/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.