Uống rượu, Ngư Hi được thả ở nhà nghỉ ngơi, tẩy sạch mùi rượu trong phòng tắm xong liền nhào lên giường, trong tay ôm chiếc chăn mềm mại, thoải mái nói không nên lời, trong không khí là hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
Ngư Hi trở mình, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, không tự chủ nhớ lại lời nói của Bạch Vũ Đường.
"Ngốc nghếch, nếu hôm nay Giang tổng không ở đây, chúng ta có thể gặp mấy người kia nhanh như vậy sao?"
Cô đương nhiên biết dụng ý của Giang Tĩnh Bạch khi đến bữa cơm hôm nay, nhưng trước đó cô chỉ nghĩ, dù hiện tại đang xuống dốc, mình vẫn là nghệ sĩ của Kính Âu, Giang Tĩnh Bạch là lãnh đạo, đến hỗ trợ cũng chẳng có gì không ổn.
Nhưng cậu ta đẩy lùi mấy cuộc họp.
Trên đầu thì bị thương.
Còn uống rượu.
Dường như cũng không đơn giản chỉ là hỗ trợ.
Ngư Hi trở mình nằm nghiêng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, bức rèm nhạt màu bị gió thổi phất phơ, ánh mặt trời chiếu vào, căn phòng trở nên ấm áp.
Đã nói không muốn liên quan đến cậu ta, cớ sao giờ đây lại dây dưa không rõ.
Ngư Hi hơi đau đầu vì uống rượu, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngủ.
Ngoài phòng khách, Chung Thần đã nấu xong canh giải rượu, gõ cửa, nhìn thấy Ngư Hi đang nằm ngủ, cô đứng bên giường một lát, giúp Ngư Hi đắp kín chăn, vừa mới xoay người ra ngoài, điện thoại liền rung lên, Chung Thần cầm lên xem, nhìn thấy tên người gửi liền nhếch miệng, ấn mở tin nhắn.
--- Trợ lý Chung, tôi để quên kịch bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-cuu-tat-hop/1062066/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.