Năm giờ sáng, sau gáy đau nhức từng đợt, Giang Tĩnh Bạch không nhịn được trở mình, tỉnh lại.
Mở mắt ra, toàn bộ phía trước đều là màu trắng, dưới mũi là mùi thuốc sát trùng, bên cạnh còn có thiết bị đang phát ra tiếng tít tít, ánh mắt mê man dần trở nên rõ ràng.
Đây là bệnh viện, Giang Tĩnh Bạch nhận ra, lập tức nghĩ đến Ngư Hi.
Nghĩ đến biểu cảm kinh ngạc của Ngư Hi trước khi mình ngất xỉu.
Chia cách lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ấy lộ ra vẻ mặt như thế.
Giang Tĩnh Bạch chưa kịp nghĩ tiếp, liền nhìn thấy trên sô pha có người đang nằm, khoảng cách không quá xa, vừa vặn có thể nhìn được một phần góc nghiêng của người kia, không cần ánh đèn quá sáng, cô vẫn nhận ra đây là Ngư Hi.
Một lát sau, cô chậm rãi ngồi dậy, mất máu quá nhiều khiến trước mắt tối sầm, có chút choáng váng, cơn đau sau gáy khiến cô cắn chặt khớp hàm, lại không hề hé răng kêu lên một tiếng. Giang Tĩnh Bạch giơ tay sờ đến sau đầu, bị băng gạc bọc kỹ mấy lớp, không biết dưới lớp vải là cái gì.
Lẳng lặng ngồi im vài phút, cô mới bắt đầu xuống giường, sợ quấy rầy Ngư Hi đang ngủ, cô không đi dép, chân trần bước lên gạch men trắng tinh, không hề phát ra tiếng động nào.
Ngư Hi chưa tỉnh.
Giang Tĩnh Bạch dịch tới bàn trà bên cạnh, thấy Ngư Hi hít thở đều đều, cô thở phào từ từ ngồi xuống, Ngư Hi nằm nghiêng ngủ, tóc dài che khuất nửa bên mặt, Giang Tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-cuu-tat-hop/1062076/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.