Quán cà phê bị lắp đầy bằng tiếng mưa rơi. Thứ ánh sáng lay lắt từ đèn đường vàng vọt rọi lên khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân nọ. Nét thanh tú bị sự mệt mỏi làm mờ đi. Bên ngoài trời vẫn đổ lệ không dứt, nặng nề và u ám.
Mặc Yến thẫn thờ nhìn ly trà nguội lạnh trong tay, dáng vẻ thập phần khổ sở. Không còn là một thiên kim đại tiểu thư nổi tiếng bậc nhất thành phố, cô bay giờ chỉ còn là cái xác vô hồn bị điều khiển như một con rối. Từng tiếng cười lạnh đêm hôm đó, từng cái bạt tai đêm hôm đó, tất cả đều như một vết nhơ dính chặt vào tâm trí và thể xác cô.
Nỗi ô nhục này giáng lên người Mặc Yến như một cái giá phải trả vì những tội lỗi cô gây ra. Gia đình phá sản, bạn bè xa lánh, người đời khinh miệt, tất cả ập lên người nữ nhân nhỏ bé này một cách quá đột ngột.
Mặc Yến còn nhớ kĩ như in khoảnh khắc cô vô vọng chạy đến trước cửa Vũ gia, cầu xin hắn giúp đỡ. Người đàn ông ôn nhu và ấm áp như cô vẫn tưởng nay lại trở nên cực kỳ lạnh lùng, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười bố thí. Hắn đứng cách cô một cánh cổng sắt lớn, khinh bỉ nói. - Cút về đi ! Đừng làm bẩn cổng Vũ gia! Người phụ nữ của Vương Phong tôi không thể là cái thứ kinh tởm đã qua tay gần hàng trăm tên đàn ông được !
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-cung-co-quyen-yeu/1678727/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.