Tiếng giày lộc cộc vang lên trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, khiến màn đêm thêm phần cô độc. Bước chân đều đều gõ vào không khí thứ uy nghiêm đáng sợ của bóng tối.
Nam nhân nọ trong bộ vest đuôi tôm sờn rách dừng lại trước một trong vô vàn cánh cửa gỗ được khắc họa tinh xảo. Y vươn tay định gõ vài tiếng, nhưng rồi lại ngập ngừng dừng lại giữa không trung.
Nghiên Thẩm nghiêm túc đắn đo một chút, rồi cuối cùng vẫn đặt tay lên lớp gỗ gồ ghề của cánh cửa. Tiếng gõ cửa khô khốc đập vào hư không, vừa có chút chần chừ, tựa hồ như không muốn đánh thứ ai đó đang say giấc trong phòng.
Thanh âm khàn khàn nhanh chóng vọng lại từ bên trong thay cho câu đồng ý, mang theo chút hơi men mơ hồ. Nghiên Thẩm mở cửa bước vào, choáng ngợp trước hương vị ngọt ngọt của rượu nho Pháp và thứ mùi hăng hắc của thuốc khử trùng trộn lẫn vào nhau.
Khẽ thở dài, y nhìn thân ảnh đơn độc đang chìm trong bóng tối phía góc phòng. Người đàn ông tuấn tú với ly rượu trong tay, dung mạo cương nghị nửa thực nửa ảo dưới ánh trăng sáng le lói ngoài cửa sổ. Trên người hắn tỏa ra thứ hàn khí đáng sợ, lạnh lẽo tựa một tảng băng nghìn năm.
Lý Hạo không mấy để ý đến sự xuất hiện của Nghiên Thẩm, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng thở mỏng manh vẫn đều đặn vang lên trong sự im ắng tuyệt đối. Nữ nhân trên giường đang say giấc, khuôn mặt kiều diễm nay trở nên nhợt nhạt dưới ánh bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-cung-co-quyen-yeu/1678750/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.