2
"Chồng ơi…"
Tôi nở nụ cười "vợ hiền", tiện thể nháy mắt đưa tình nhìn chồng yêu: "Nhớ về sớm nhé."
Ôm đùi trùm phản diện là không bao giờ sai.
Sau này cái mạng nhỏ của tôi còn trông chờ vào anh ấy.
Yến Minh Thanh nghiêm túc đi tới, đặt tay lên trán tôi: "Hình như không bị sốt mà?"
Tôi im lặng.
Tôi cạn lời.
Tôi trợn trắng mắt.
Tôi cố gắng nhịn cơn buồn nôn, cố gắng làm nũng: "Ai ya, người ta chỉ sợ anh vất vả quá thôi mà…"
"Nói chuyện đàng hoàng."
Tôi ôm lấy tay anh ấy, chớp chớp mắt: "Chồng nói gì vậy, em không hiểu gì hết à."
Yến Minh Thanh giơ ba ngón tay lên: "Một, hai…"
Tôi lập tức buông tay: "Anh mau đi làm kiếm tiền đi!"
"Thoải mái thật."
Yến Minh Thanh vui vẻ xoa đầu tôi: "Anh sẽ về sớm."
Cuối cùng cũng tiễn được vị Đại Phật này đi, tôi lập tức nằm dài trên sofa, mở Taobao.
Cuộc sống phú bà của tôi chính thức bắt đầu rồi.
"Đúng rồi, em…"
Yến Minh Thanh vừa đi được mấy phút lại quay lại.
Chưa kịp hạ chân khỏi lưng ghế sofa, tôi đã đối mặt với ánh mắt ngỡ ngàng của anh ấy.
Bốn mắt giao nhau, chỉ còn cảm giác ngượng ngùng bao trùm không gian.
Tôi từ từ thu chân lại, ngồi thẳng dậy: "Hé lô?"
Yến Minh Thanh mím môi, lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Tôi: …
Tôi hận.
Tôi phải ra ngoài.
Gửi tài liệu cho chồng yêu của tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-dang-yeu-cua-toi/2571964/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.