Edit: Mei A Mei
Trần Linh Thiệu không biết anh đã đi bao lâu rồi nữa. Cả người hệt như mất hồn vậy, càng đi càng chậm, dù biết nhưng lại chẳng thể di chuyển bình thường.
Rốt cục anh ngừng bước, cũng không định đi nữa.
Hồi thần, anh chợt phát hiện thế mà mình lại đứng ở nơi đã từng lui tới.
Cây hợp hoan biến dị không lồ vẫn xum xuê cành lá, con cháu đầy đàn nở rộ. Trông rõ màu lá non và lá cây như hoà làm một thể với nụ hoa nhỏ.
Hoa sắp nở sao?
Trần Linh Thiệu kinh ngạc vì chính anh lại nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này. Anh thoải mái cười cười. Anh cảm thấy mình ngày càng trở nên mơ màng. Lần trở về này không ổn rồi.
Cũng chẳng biết liệu anh có thể sống quá đêm nay hay không?
Thân thể cực kì mệt mỏi. Trần Linh Thiệu thong thả bước đến dưới tán cây, ngồi xuống rễ cây khổng lồ, tựa lưng vào thân cây đằng sau.
Đôi mắt anh híp lại, định nghỉ ngơi chốc lát.
Bên tai có tiếng gió. Lá cây đụng nhau tạo thành âm vang "A a a" làm anh cảm thấy bình yên một chút. Bỗng chốc hồi ức lại quay về lúc trước anh cũng ở đây, đính ước với người chị đã biến thành thây ma. Giữa tăm tối ở hiện tại, thế mà anh lại nhớ về nơi này, liệu đấy có tính là nhân quả luân hồi hay không?
Tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, anh lôi chiếc hộp gấm từ trong không gian của mình, đeo miếng ngọc quyết lên cổ một lần nữa. Cảm nhận được sự âm ấm lành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-nam-nuoi-nhot-ta-toi-bi-ke-phan-dien-nuoi-nhot/1894653/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.