Khi dùng bữa tối, tôi lại nhìn thấy chàng bên bàn ăn.
Mẹ bảo tôi tới chào anh họ. Tôi còn không kịp ngạc nhiên, vội đứng dậy.
“Anh họ.” – Tôi cúi đầu, chào chàng theo đúng nghi lễ.
“Em họ không cần phải đa lễ!” – Giọng nói của anh họ thật ấm áp, hồn hậu. Âm thanh ấy cứ bay lượn trên đầu tôi, khiến khuôn mặt tôi bỗng dưng lại đỏ ửng lên.
Khẽ ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh họ đang nhìn mình, tôi giật mình cúi đầu xuống thật thấp. Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì trước khi tới đây, tôi cũng đã trang điểm một chút, thoa một chút son phấn và kẻ một chút đôi lông mày.
Trong phòng ăn, tiếng những người đàn ông nói chuyện rất lớn, trong đó có cả giọng nói tự nhiên thoải mái mà khiêm tốn hòa nhã của anh họ.
Tôi là con gái, thân phận thấp hèn, tôi buộc phải cúi đầu im lặng.
Nhưng rốt cuộc tôi đã không tự kiềm chế nổi bản thân, chốc chốc lại khẽ liếc trộm về phía anh họ. Trong lòng tôi đang thầm so sánh chàng với hình ảnh những chàng công tử hào hoa mà tôi đã được đọc trong sách.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của tôi cũng bất chợt gặp phải ánh mắt “tình cờ” của chàng, khuôn mặt tôi lại được dịp ửng đỏ vì xấu hổ, không thể nào ngăn cản được dòng chảy rạo rực đang dâng tràn trong lồng ngực.
Khi bữa ăn kết thúc, quan khách đã về hết, tôi nghe mẹ nói anh họ sẽ ở lại nhà tôi vài hôm, trong lòng tôi lúc ấy vô cùng khấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-hoa-lau-xanh/1935382/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.