Triển lãm kéo dài trong ba ngày, cuối ngày kết thúc công việc, Lưu Niệm mời mọi người dùng một bữa tối thịnh soạn.
Bữa trưa Giang Nại không ăn được bao nhiêu, lúc này đã đói đến mức phải ăn hết nửa bát cơm mới hoàn hồn lại.
“Hai ngày nay mọi người vất vả rồi, nếu còn muốn ăn gì nữa thì cứ gọi đi. Không cần khách sáo.” Lưu Niệm nói.
“Được! Cảm ơn chị Lưu Niệm.” Diêu Kỳ quay sang Giang Nại nói: “Tôm ngọt này ăn ngon vô cùng, gọi thêm hai phần nữa nhé.”
Giang Nại: “Được.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, lấy ra nhìn thì thấy là Lý Thanh Tễ gọi đến, cô hơi nghiêng người nhận điện thoại: “Alo.”
“Tối nay em không về ăn cơm sao?”
Giang Nại: “À… Tôi quên nói với dì giúp việc, tối nay tôi đi ăn cơm cùng đồng nghiệp.”
Lý Thanh Tễ ừm một tiếng: “Ăn món gì?”
Giang Nại nói tên nhà hàng, Lý Thanh Tễ lại nói: “Ăn ít hải sản thôi.”
Nhà hàng này quả thực nổi tiếng với món hải sản, nhưng dạ dày của Giang Nại không tốt, được anh nhắc nhở mới nhận ra, cô không dám ăn thêm nữa: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Lát nữa cho người đến đón em nhé?”
“Không cần, tôi phải về công ty, sau đó sẽ lái xe của tôi về.”
“Được.”
Lại nói thêm mấy câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Diêu Kỳ huých nhẹ vào người cô: “Sao vậy? Chồng tra hỏi à?”
Giang Nại: “Không phải, chỉ hỏi em có về ăn tối hay không thôi.”
“Chồng em còn nấu cơm chờ em về ăn á?!”
Giọng của Diêu Kỳ rất lớn, mọi người ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-hoi-sau-hon-nhan/1318619/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.