Mấy ngày nay tổ trọng án tăng ca, ngày mai là cuối tuần cũng không có nghỉ, các đội viên tự nhiên buồn bực, nghĩ đến cuối tuần còn phải đi làm, liền vẻ mặt đau khổ. Sở Thu là một lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu thuộc hạ tuân thủ pháp kỷ, trong mắt không chấp nhận có hạt cát nào. Nhưng các đội viên vẫn tin phục hắn, ít khi bất mãn, làm lãnh đạo, hắn cũng sẽ ngẫu nhiên thông cảm một chút, hôm nay, hắn kêu mọi người tan tầm về nhà sớm, chính hắn lại ở trong văn phòng, đóng cửa.
Cố Dao lưu lại cuối cùng, cô độc ngồi ở gian ngoài, thỉnh thoảng giương mắt xem phòng Sở Thanh Phong. Cô đang đợi Sở Thanh Phong tan tầm, dĩ vãng vui vẻ, lúc này lại trong lòng không yên, tối qua Sở Thanh Phong nói không muốn thấy cô, không biết bây giờ Sở Thanh Phong có phải không thích cô đợi nữa, không muốn gặp lại cô, nội tâm cô trông ngóng Sở Thanh Phong mau đi ra, đồng thời lại sợ Sở Thanh Phong đi ra, tâm tình mâu thuẫn tới thở cũng khó khăn, thậm chí trái tim đau.
Mãi cho đến 7h tối, Sở Thanh Phong vẫn không có động tĩnh gì, thường ngày nàng hẳn là đã đi ra. Cố Dao nghĩ, chị ấy không muốn gặp lại mình cho nên mới chậm chạp không ra? Mình cần gì phải làm khó chị ấy đây? Tủ lạnh tựa hồ không có nguyên liệu nấu ăn, cô cũng nên đi mua một chút trở về, bằng không sợ người kia sẽ đói bụng a. Cô thở dài một hơi đứng lên, nhìn cửa phòng Sở Thanh Phong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-ngoai-yeu-nhieu/1721863/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.