Đôi khi cậu sẽ nghĩ, nếu như vào ngày 19 tháng 5 năm 1913 ấy nhất định phải có một người trong nhà họ Thẩm chết thì vì sao người chết không phải là Thẩm Mạn Di? Chị ta ngu dại vô dụng, mất đi sự che chở thì không sống sót nổi. Nếu như ngày đó không dập kịp đám lửa, Thẩm Mạn Di đã chết cháy lâu rồi.
Nhưng sau này cậu lại nghĩ, nếu như Thẩm Mạn Di chết trong sự cố hỏa hoạn đó thì mẹ cậu cũng không sống nổi. Sẽ chỉ càng thêm áy náy, sau đó dứt khoát treo cổ hơn.
Cho nên bất kể thế nào, mẹ cậu đều sẽ phải chết vì đó chính là số mệnh.
Ông trời thật sự không công bằng.
Cậu thường cảm thấy căm phẫn vì chuyện này, nhưng mà cậu biết cách kiềm chế không biểu hiện ra mặt. Ngặt nỗi Lý tiên sinh luôn soi mói những việc lặt vặt của cậu.
Gã nói cậu tính tình hẹp hòi không rộng lượng. Nói cậu luôn nhìn nhận sự việc một cách tiêu cực, cho rằng người khác xấu xa, không chịu nhìn rõ người khác. Nói thẳng ra thì gã cảm thấy cậu là một kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Theo cậu thấy thì những nhận định này sẽ đổi khác tùy theo từng đối tượng. Nếu người có suy nghĩ âm trầm là Thẩm Mạn Di hoặc Thẩm Mạn Thăng, chắc chắn Lý tiên sinh sẽ vỗ tay khen hay, khen bọn họ cẩn thận chu đáo, không dễ dàng bị người ta lừa gạt.
Cho nên vẫn không công bằng chút nào.
Quản gia là con buôn khéo đưa đẩy, suốt ngày chỉ biết đến tiền và sổ sách. Ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/1567504/chuong-49-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.