Mặc dù vừa mới mua điện thoại nhưng Văn Thời học cách sử dụng rất nhanh, ngoại trừ gọi điện và gửi tin nhắn thì thứ đầu tiên hắn học được chính là cách dùng bản đồ.
Hắn ngồi ở ghế sau, xem xét ba địa điểm mà mình vừa nhập vào trong app, phát hiện Khe suối hoa đào mà Tạ Vấn muốn đi vừa khéo nằm giữa thôn tiểu Lý và trấn Bản Phổ.
Hắn cứ tưởng lão Mao sẽ dừng lại ở Khe suối hoa đào một lát, ai ngờ lúc xe thả chậm tốc độ, hắn ngẩng đầu thì đã thấy biển báo của trấn Bản Phổ rồi.
“Ớ? Chú Mao, chú….hình như đi quá rồi?” Hạ Tiều hỏi.
Hiển nhiên nhìn chằm chằm vào bản đồ nãy giờ không chỉ có mình Văn Thời. Nhưng Văn Thời không nói gì, còn tiểu Tiều là một thằng ngốc.
Cổ họng lão Mao như bị mắc lông gà, hắng giọng mấy lần mới ậm ờ nói: “Đâu, đâu có chạy quá đâu? Mới vừa tiến vào địa phận trấn Bản Phổ thôi mà?”
Tiểu Tiều thắc mắc nói: “Khe suối hoa đào đâu? Không phải ông chủ Tạ có việc ở đó ạ?”
Có việc cái con khỉ, nói thế để lừa mấy đứa đần thôi.
Lão Mao nghĩ thầm.
Sau đó Tạ Vấn liếc mắt nhìn hắn.
Thật không may, làm một con rối có mối liên hệ cực kỳ sâu sắc, cho dù hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng một xíu thôi thì cũng bị Tạ Vấn nghe thấy rõ mồn một. Thế là lão Mao đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ rất là hứng thú với đường xá phía trước, ngắm nghía cực kỳ chăm chú.
Trong xe nháy mắt không ai nói chuyện, Hạ Tiều lại cảm thấy bầu không khí trở nên lạ lùng. Mặc dù không biết vì sao nhưng cậu vô cùng hối hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/1567516/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.