Chương 114: Đèn trời
Duy nhất người này, chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút là anh không thể rời đi được nữa.
Dịch: Bơ
Văn Thời dừng động tác thắt nút dây lại.
Một lúc lâu sau, hắn nhả sợi dây rối trắng như tuyết, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trần Bất Đáo.
Hắn tựa lưng vào tường lặng im chốc lát, sau đó khẽ chớp mắt nhìn sang chỗ khác: "Giả vờ đấy, anh cũng nhìn ra thây."
"Vì sao phải giả vờ?"
Anh cũng biết tỏng rồi còn gì.
Văn Thời thoáng mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
"Sợ tôi giận, sợ bị tính sổ hả?" Giọng Trần Bất Đáo trầm trầm.
Thật ra căn phòng này rất rộng, nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ lại chỉ vang vọng trong một góc nhỏ, trừ hai người thì không ai nghe thấy rõ.
Tựa như ánh đèn chỉ soi chiếu một khoảng.
Tay Văn Thời gác lên bên chân đang chống, sợi dây rối dài ngắn rủ xuống. Hắn vô thức gẩy nhẹ, đáp lời: "Ừm."
"Thế sao lại không giả vờ nữa?"
Văn Thời mím môi không trả lời ngay.
Mãi lâu sau hắn mới nói rằng: "Vì có thêm lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm vậy."
Mạng sống là do anh cho, dạo một vòng cửa Vô Tướng thì nhằm nhò gì?
"Thêm bao nhiêu lần thì vẫn sẽ như vậy."
Giọng hắn rất trầm, vì nghiêng mặt nên đường cơ cổ bị kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/433248/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.