Chương 112: Cú lừa
"Đợi em khôi phục hình dáng ban đầu, tôi sẽ tính sổ vụ này với em sau."
Dịch: Bơ
Núi rừng vắng lặng, mây đen vần vũ, gió ------
...
Dù sao thì mưa gió cũng không kéo tới được nữa.
Mà có thì cũng phải kìm lại.
Bốc Ninh dòm sư đệ rồi lại dòm sư phụ. Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ kéo được một Văn Thời bé xíu ra khỏi cửa, gương mặt anh hiếm khi tỏ vẻ ngỡ ngàng như vậy.
Anh không nói gì, sắc mặt thoáng như xen lẫn ngạc nhiên và xoắn xuýt. Một lúc lâu sau, bàn tay kéo người của anh khẽ nhúc nhích.
"Sao lại thu nhỏ thế này...."
Anh than thở một câu như đang tự nói với chính mình, sau đó cúi người nhìn cặp mắt lúng liếng như mắt mèo kia.
Đôi mắt ấy to tròn đen láy, rõ ràng đang phản chiếu bóng hình của anh. Anh nhìn chốc lát, hạ thấp giọng hỏi: "Còn nhận ra ai không."
Cục bột nhỏ ấy cứ nhìn anh mãi, cánh môi mím chặt mất đi sắc hồng của máu, đứng im không nhúc nhích.
Thoạt nhìn như đang âm thầm đối đầu.
Nhưng dần dần, viền mắt hắn hơi ửng đỏ, thế nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu chớp mắt lấy một cái.
Thêm một lúc lâu nữa, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng: "Trần Bất Đáo."
Ngay lúc này Bốc Ninh thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/433253/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.