Chương 102: Ngày về
Trời không chịu cho ngày về.
Dịch: Bơ
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của Văn Thời đạt tới đỉnh điểm. Gió lốc bất chợt dấy lên, băng sương điên cuồng tuôn ra ngoài dọc theo sợi dây rối.
Chẳng mấy chốc miệng Trương Đại Nhạc đầy máu.
"Á á á --"
Giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người bọn họ và gió lốc điên cuồng.
"Mày đã làm gì hả?" Văn Thời điên tiết hỏi, giọng nói lạnh buốt như ngâm trong tuyết.
Cơn đau khủng khiếp chiếm cứ thần trí Trương Đại Nhạc, gã kêu gào thảm thiết, thở gấp mấy hơi mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Thời: "Mày!"
Trong mắt gã còn vương lòng oán hận sâu sắc, hiển nhiên vẫn đắm chìm trong thế giới của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy lời tra hỏi của Văn Thời, cũng không hiểu sự giận dữ của hắn lúc này.
Chính kiểu thái độ không hiểu này lại khiến người ta giận sôi gan nhất.
Dây rối trên người Trương Đại Nhạc bị siết căng, chặt đến mức da thịt gã bong tróc. Con ngươi đỏ ngầu của gã như sắp lòi ra vì cơn đau bất ngờ và nghẹt thở.
Ngón tay Văn Thời vuốt ve sợi dây rối trước mặt rồi hung hăng kéo Trương Đại Nhạc đến trước mặt mình. Gã bị ép phải ngẩng cổ lên.
"Tao hỏi --" Ngón tay Văn Thời nắm chặt, khớp ngón tay trắng bệch không sắc máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/433267/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.