Chương 100: Trận lạ
Trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng người ấy chẳng qua chỉ nuông chiều hắn mà thôi.
Dịch: Bơ
Lần đầu tiên Văn Thời trông thấy Tạ Vấn đã chú ý tới cọng lông chim màu xanh biếc trên cổ tay anh khi ở dạng linh tướng. Có một dạo hắn hết sức tò mò xuất xứ của cọng lông chim ấy, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà không ra đáp án...
Không ngờ lại đạt được ước muốn ngay giờ phút này.
Quanh đi quẩn lại, ấy thế mà lại là đồ của hắn. Tại một khoảnh khắc nào đó mà hắn không hay biết, nó rơi vào trong tay Tạ Vấn rồi được giữ gìn nguyên vẹn tới nay.
Khó để miêu tả cảm xúc chớp mắt đó ra sao.
Gió trong khe núi rất mạnh, có thể thổi những cây trúc dài thẳng và cứng cáp cong như cánh cung, tiếng gió rít liên hồi nhưng Văn Thời không cảm nhận được gì.
Hắn đứng thật lâu giữa làn gió núi, không chớp mắt nhìn người trước nhà.
Trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng người ấy chẳng qua chỉ nuông chiều hắn mà thôi.
Dắt tay cũng được, hôn cũng thế, tất đều vì hắn tỏ ra mong đợi và thất vọng quá rõ ràng khiến đối phương không đành lòng.
Giống như năm đó hắn đứng trên cành tùng nhìn Trần Bất Đáo xuống núi, đối phương đi vài bước dọc theo con đường núi lại quay về dắt hắn theo.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/433270/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.