"Cậu ấy tỉnh dậy chưa?"
"Xem chừng là sắp tỉnh rồi, nhưng cậu ấy sẽ chịu giúp chúng ta sao?"
"Tôi nào biết, đây có phải là chủ kiến của tôi đâu! Cậu ta là người phàm không có pháp lực gì, lại còn phải mang hộ phù phòng thân, nhìn đi, chỉ chút trò đùa đã dụ được cậu ta vào đây. Tôi thấy cậu ta không có khả năng cứu chúng ta ra đâu."
"Anh đừng nói sớm quá, nếu cậu ta vô tích sự, Nhất gia sẽ bảo chúng ta tìm cách tiếp cận cậu ta ư. . ."
"Suỵt, đừng nói nữa, cậu ta tỉnh rồi!"
Những tiếng động lập tức biến mất hoàn toàn, bên tai thanh tĩnh vô cùng, yên ắng đến nỗi Vương Nguyên không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, cứ tưởng là tai mình xảy ra vấn đề rồi. Cậu thử nhúc nhích tay chân mới biết là mình đang nằm trong một căn phòng tối, xung quanh là bốn bức tường mà không có một chiếc cửa sổ nào. Ánh sáng le lói chiếu xuyên từ khe hở hạn hẹp trên trần nhà làm cho cậu ngẩn người, có ảo giác mình đang đứng trong một căn phòng dưới lòng đất.
Ký ức chỉ dừng ở lúc Vương Nguyên bị đám người phục vụ lẫn đầu bếp trong khách sạn lôi vào nhà bếp, sau đó bọn họ bê ra một cái hộp khổng lồ gần như cao bằng cả người cậu, tiếp đó. . .Cậu quên mất rồi.
Chắc chắn không phải là do cậu nhầm lẫn, mà là hộp quà kia có vấn đề. Trải qua bao nhiêu sự kiện thần quái như vậy, cậu không ngốc đến độ cho rằng bản thân mình nhớ nhầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650633/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.