Nếu như lời Cốc Vũ nói là thật, cộng với việc ảo cảnh trong chiếc gương kia phản ánh không ít sự tình quan trọng, thì tiền kiếp của cậu và Vương Tuấn Khải hiện tại rất có thể đã từng quen biết nhau. Thậm chí cậu cũng biết đến vị cao nhân kia, tiếp xúc với y, cùng sống trong thời đại của huyền thuật thần bí âm dương giao điệp.
Vị cao nhân kia đã chết, tan biến trong quá khứ, mà cậu của bây giờ vô tình chạm phải ký ức của y, nhiễm một chút hình dáng của y, cho nên Vương Tuấn Khải mới có thái độ khác thường với cậu, còn bộc lộ ra những cảm xúc trước đây chưa từng có. Vương Nguyên nghĩ như vậy, trong lòng tuy vẫn còn nặng nề nhưng bầu tâm sự đã vơi đi một chút, huống hồ cậu và Vương Tuấn Khải không hề quen thuộc đến độ cần phải có niềm tin vĩnh hằng vào nhau, rồi sau này tín ngưỡng của hai người cũng không chắc sẽ chung một lối, chẳng có gì mà cậu phải buồn bực vì hắn.
Cốc Vũ thấy vẻ buồn bực không cam trên gương mặt cậu, thở dài, tình cảm giữa con người với nhau là thứ phức tạp nhất mà yêu quái sẽ không bao giờ hiểu, đặc biệt là khi con người có tuổi thọ hạn chế, thì tình cảm sẽ trở nên vô cùng quý giá. Có lẽ y cũng nên buông bỏ một số thứ, dù là yêu quái, cũng phải biết mệt mỏi.
"Cậu có muốn lên các tầng trên chơi không? Từ đây nhìn xuống, cảnh sắc vô cùng tuyệt vời." Cốc Vũ có ý định dụ Vương Nguyên quên đi phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650640/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.