Vào những năm cuối cùng của Đường triều, người ta thường trông thấy một nam tử lảng vảng ở gần con đường sầm uất nhất kinh thành. Hắn khoác một thân trường sam đen nhánh không chút hoa văn, mái tóc dài cùng màu rủ xuống sau lưng như thác nước lay động, trên tay hắn cầm một quyển sách nhàu nát không ra hình dạng, và chỉ bút trên tay lại phá lệ khiến người ta chú ý.
Đó là một chiếc bút lông to lớn, dài bằng cánh tay của hắn, chẳng hiểu hắn viết chữ kiểu gì.
Nam tử cứ quanh quẩn bên con đường nọ, mặc kệ ánh mắt hoặc kinh diễm hoặc nghi ngờ của bách tính bình dân, mãi cho đến khi giang sơn dời đô đổi chủ, hắn vẫn đứng nơi đó, mưa nhỏ tháng ba phủ xuống hàng mi ẩm ướt của hắn.
. . .
. .
.
Hắc thổ đại lục. Năm 2200.
Vương Nguyên đứng im lặng trên vũng máu đọng, hai mắt bình tĩnh nhìn thi thể bản thân nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo. Sắc đỏ tươi chói mắt uốn lượn quanh co vào những khe hẹp của kẽ gạch vỉa hè, như vẽ một cái bát quái kỳ trận tiễn cậu siêu thoát.
Đáng tiếc – Vương Nguyên cúi đầu nhìn hai tay đẫm máu, co quắp một lúc lâu không nói thành lời – cậu không siêu thoát, lại chuyển sinh vào trên cơ thể kẻ vừa mới đâm cậu nhiều nhát. Đây là một kẻ điên, không thân thích không bằng hữu, sống nhờ vào trợ cấp xã hội và thường xuyên là đối tượng bị xã hội dè bỉu vì quá tự bế.
Vương Nguyên chảy nước mắt, vì sống lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650744/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.