David Becker đứng ở hành lang trước cửa phòng 301. Anh biết chắc đâu đó sau cánh cửa bí mật kia là chiếc nhẫn mà anh đang tìm.
Vấn đề an ninh quốc gia.
Becker có thể nghe được tiếng động trong phòng. Có tiếng nói chuyện nhỏ dần nhỏ dần. Anh quyết định gõ cửa. Một thứ giọng Đức đặc sệt vọng ra.
- Ai đấy?
Becker im lặng.
- Ai đấy?
Cánh cửa mở ra và một khuôn mặt Đức phì nộn hơi cúi xuống nhìn anh.
Becker cười nhã nhặn. Anh không hề biết tên gã người Đức này.
Anh hỏi:
- Ông có phải người Đức không?
Người đàn ông gật đầu, hơi hoang mang.
Becker tiếp tục nói với một giọng Đức chuẩn hoàn hảo.
- Tôi có thể nói chuyện với ông một lát được không?
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu.
- Anh cần gì?
Becker bây giờ mới nhận ra đáng nhẽ anh phải nghĩ đến tình huống này trước: không có lý do gì mà lại gõ cửa một người không quen biết. Anh cố tìm ra những lời thích hợp.
- Ông đang giữ một vật mà tôi cần.
Rõ ràng là những lời này của anh chẳng phù hợp chút nào. Mặt gã người Đức nhăn lại.
- Ông đang giữ một cái nhẫn.
- Cút ngay! - gã người Đức gầm lên. Hắn đóng cửa lại. Không kịp suy nghĩ, Becker đưa bàn chân vào giữa khe cửa, cánh cửa không khép lại được. Ngay lập tức anh thấy tiếc vì đã hành động như vậy.
Mắt gã người Đức trợn trừng. Hắn gào lên:
- Làm cái gì thế hả?
Becker biết hắn đã phát điên rồi. Anh liếc mắt thật nhanh xem xét lại hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-dai-so/2175205/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.