🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cửa kính phòng làm việc bị đẩy ra từ bên ngoài. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn người phụ nữ sau bàn vẽ bên cửa sổ, cô mặc một chiếc váy liền thân hai hàng cúc màu xanh khói, đầu hơi cúi, mái tóc đen mềm mại ngoan ngoãn xõa sau vai. Những ngón tay trắng nõn cầm bút kỹ thuật số trên máy tính bảng, hẳn là nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn qua, đôi môi hồng nhuận đầy đặn cong lên một nụ cười dịu dàng, giọng nói trong như suối: “Về rồi à.”

 

Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩn người hai giây, sau khi hoàn hồn vội vàng đáp: “Vâng ạ, về rồi.” Nói rồi, cô ấy xách hai ly cà phê nóng đi về phía Ứng Yên La, đặt một ly lên bàn vẽ của cô: “Đàn chị, của chị.”

 

Ứng Yên La cười với cô: “Cảm ơn.” Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu.

 

Cắm ống hút, đưa lên miệng.

 

Vị cà phê hơi đắng giúp xua tan đi không ít mệt mỏi.

 

Ứng Yên La nhận ra ánh mắt Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn dừng trên người mình, cười nói: “Nhìn gì thế? Không làm việc à?”

 

“Làm việc, làm việc chứ.” Triệu Nhiễm Nhiễm cầm ly cà phê vội vàng trở lại bàn vẽ của mình. Gương mặt này cô đã nhìn nhiều năm, nhưng vẫn không ngăn được việc cô bị hớp hồn hết lần này đến lần khác.

 

Triệu Nhiễm Nhiễm cầm ly cà phê uống liền mấy ngụm lớn, vừa kẻ nét cho bản thảo vừa trộm nhìn người ngồi cách đó không xa đã bắt đầu tập trung vào công việc. Hiện tại, thân phận của cô ấy là trợ lý họa sĩ truyện tranh, là trợ lý chuyên biệt của họa sĩ truyện tranh nổi tiếng La Yên.

 

Cái tên La Yên rất nổi tiếng trong giới truyện tranh, đã gia nhập giới được 5 năm. Năm đó, cô thành danh chỉ với một tác phẩm, ngay khi truyện còn đang ở bản cập nhật đã ký hợp đồng xuất bản, làm kịch truyền thanh, anime… Sau này, khi được chuyển thể thành phim, tác phẩm còn giúp nâng đỡ nữ diễn viên Diệp Sơ Đồng lên hàng ảnh hậu như hiện nay.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thành lập phòng làm việc cá nhân, từ việc cập nhật trên các diễn đàn lớn ban đầu chuyển sang đăng tải nối tiếp trên Weibo. Mỗi một mẩu truyện cập nhật đều có lượt chia sẻ, lưu trữ, yêu thích vượt quá con số vạn. Sau khi hoàn thành đăng tải sẽ trực tiếp tiến hành xuất bản và chuyển thể phim ảnh.

 

Tuy nhiên, cái tên La Yên chỉ nổi tiếng trong thế giới ảo của giới truyện tranh, rất ít người biết về thế giới thật của cô. Bởi vì Weibo chính thức của La Yên từ khi đăng ký đến nay chỉ cập nhật truyện tranh, chưa từng có bất kỳ động thái cá nhân nào, là một “Nữ thần” bí ẩn nhất trong giới.

 

“Reng reng reng…” Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá vỡ sự yên tĩnh của phòng làm việc.

 

Ánh mắt Ứng Yên La rời khỏi máy tính bảng, nhìn dòng thông báo cuộc gọi đến không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Cô cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng làm việc mới bắt máy.

 

Vừa kết nối, giọng nói quen thuộc mà hiền từ đã truyền đến từ đầu dây bên kia.

 

“La La, bận xong chưa con?”

 

Là Tống Minh Lập, ông ngoại của Ứng Yên La.

 

Ứng Yên La ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt vốn lãnh đạm ánh lên một tầng ấm áp: “Sắp xong rồi ạ.”

 

“Vậy con đừng quên bảy giờ tối nay ở khách sạn Yến Độ nhé.” Ứng Yên La mím môi: “Con biết rồi.”

Ông Tống ở đầu dây bên kia cũng im lặng vài giây, lúc này mới lên tiếng: “La La à, con cũng biết, người ông ngoại không yên tâm nhất chính là con. Con nói xem, nếu con được ba mẹ yêu thương, ông ngoại cũng không phải lo lắng nhiều như vậy, nhưng mà…” Ông Tống thở dài một hơi, “Ông ngoại chỉ muốn tìm cho con một chỗ dựa, như vậy sẽ không sợ con bị người ta bắt nạt.”

 

“Ông ngoại, tự dưng nói chuyện này làm gì, ai mà bắt nạt được con chứ?”

 

Ông Tống “xì” một tiếng, cũng không kiêng dè: “Đương nhiên là đám khốn nạn nhà họ Ứng chứ ai!”

 

Ông Tống cả đời chỉ có hai người con gái. Con gái lớn Tống Thư, là dì cả của Ứng Yên La. Con gái thứ hai Tống Mẫn, cũng chính là mẹ của Ứng Yên La. Nhà họ Tống mấy đời là gia đình tri thức, đến đời ông Tống thì cả con gái lớn và con gái thứ hai đều gả cho người làm kinh

doanh. Cùng là người làm kinh doanh, nhưng dì cả gả không tốt bằng mẹ cô, thế nhưng mẹ cô lại không có số mệnh tốt bằng dì cả. Chồng của dì

cả khởi nghiệp từ buôn bán nhỏ, nhưng lại yêu thương dì cả như thuở ban đầu.

 

Còn mẹ cô gả cho nhị thiếu gia nhà họ Ứng. Nhà họ Ứng không phải là gia tộc hàng đầu trong giới kinh doanh ở Kinh Thành, nhưng cũng là một tập đoàn trăm năm. Bọn họ lúc đó rõ ràng là tự do yêu đương, vậy mà sau khi mẹ cô qua đời chưa đầy nửa năm đã cưới Đào Lan Chi vào cửa. Đào Lan Chi còn mang theo đứa con gái mới ba tuổi của bà ta với chồng trước.

 

Đào Lan Chi vào cửa chưa đầy ba tháng đã mang thai, năm sau sinh được một đứa con trai.

 

Mối quan hệ trong nhà họ Ứng rắc rối phức tạp, Ứng Yên La không muốn nhớ lại nữa. Tóm lại, cô không có tình cảm gì với nhà họ Ứng, cũng cảm thấy xa cách. Hiện tại tuy cô không còn ở nhà họ Ứng, nhưng vẫn nằm trong vòng xoáy quyền lực của gia tộc này, bởi vì trong tay cô nắm giữ 3% cổ phần của tập đoàn Ứng Thị.

 

3% cổ phần này là do ông nội cô vào năm cô 18 tuổi đã công khai tuyên bố chuyển nhượng sang tên cô. Lúc trước vì quyết định này của ông cụ mà nhà họ Ứng đã dậy lên một trận sóng to gió lớn.

 

Ai cũng biết, ông cụ Ứng tổng cộng chỉ nắm giữ 30% cổ phần, mà ông có ba người con trai, bốn đứa cháu trai, ba đứa cháu gái. 3% cổ phần này dù không cho con trai, cho cháu trai cũng đành, nhưng lại cố tình cho

 

đứa cháu gái thứ hai, một cô bé. Những người chú bác, thím, thậm chí là họ hàng bên ngoại, ai mà chịu nổi?

 

Vì có ông nội che chở, nên hiện tại những người chú bác thím này vẫn chưa dám động đến cô. Nhưng sức khỏe của ông nội bây giờ ngày một yếu đi, một khi sau này không còn ai kiềm chế, người đầu tiên muốn

chia cắt cổ phần của cô chính là ba cô. Mà ba cô hiện tại trong tay cũng chỉ có 7% cổ phần, bác cả của cô thì có 10%.

 

Vì vậy, những năm gần đây ông ngoại sốt sắng tìm cho cô một gia đình danh giá trong giới kinh doanh cũng là vì lẽ đó. Nếu cô có một nhà chồng mạnh mẽ và có thể dựa dẫm, người nhà họ Ứng cũng không dám động đến cô.

 

Mà nhà họ Tô ở Kinh Thành, chính là gia tộc mà ông ngoại ưng ý nhất. Tô Vi Sơ, người nắm quyền của tập đoàn Tô Thị, quanh năm xuất hiện trên các tờ báo tài chính kinh tế lớn, là “cá mập” trong giới kinh doanh trên các kênh tài chính, sở hữu một gương mặt ôn hòa như gió xuân, dịu dàng như ngọc, khiến các tiểu thư danh giá ở Kinh Thành thèm muốn.

 

Nói ra, sở dĩ cô có thể dính dáng một chút đến người như vậy, cũng là vì ông ngoại cô và ông ngoại của Tô Vi Sơ – ông Tô – là bạn thân nhiều năm. Nếu không, e rằng cả đời này, hai người họ cũng không thể có một chút giao thoa nào. Theo lý mà nói, ông ngoại và ông Tô là bạn thân nhiều năm, trước đó cũng không giúp cô nối được mối quan hệ với nhà họ Tô. Hiện giờ, đúng là bị ép đến mức phải gấp gáp rồi.

 

 

Sáu giờ tối, Ứng Yên La khoác áo, trang điểm rồi rời khỏi phòng làm việc. Trước khi đi, cô dặn Triệu Nhiễm Nhiễm khóa kỹ cửa sổ.

 

Bên ngoài, mưa thu đang rơi tí tách. Giọt mưa rơi trên cửa kính trong suốt rồi nhanh chóng bị cần gạt nước gạt đi. Trời mùa thu tối sớm, mới hơn sáu giờ mà sắc trời đã sẫm lại. Hai bên đường xa xa, những ánh đèn

 

neon bị nhòe đi trong màn mưa mỏng, xe cộ như nước chảy, người đi đường như mắc cửi.

 

Hơn bốn mươi phút sau, xe của Ứng Yên La dừng trước cửa lớn khách sạn Yến Độ. Nhân viên phục vụ ở cửa nhận lấy chìa khóa xe từ tay cô sau khi cô xuống xe, còn cô thì đi thẳng vào trong khách sạn.

 

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên khách sạn, sáu giờ năm mươi phút cô đã đến cửa phòng 605. Cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào” thì đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có hai người, ông ngoại cô và ông ngoại của Tô Vi Sơ.

 

Ứng Yên La mỉm cười, lễ phép chào hỏi.

 

Ông Tô nhìn thấy cô có vẻ còn vui hơn cả ông ngoại ruột của cô: “La La, mau lại đây ngồi. Bên ngoài đang mưa đấy, sao lại mặc phong phanh thế này? Có lạnh không?”

 

Ứng Yên La cười lắc đầu: “Cả ngày con ở trong phòng làm việc, không lạnh đâu ạ.”

 

Đã qua bảy giờ, Tô Vi Sơ vẫn chưa xuất hiện. Ngay khi ông cụ Tô chuẩn bị gọi điện thoại thì điện thoại của ông lại đổ chuông trước. Ông Tô bắt máy, nghiêm giọng hỏi người kia đã đến đâu.

 

“Vậy à, thế thì tốt rồi, vậy trên đường đi chậm một chút.” “Được rồi, cúp máy đây.”

Giọng nói đã dịu đi không ít.

 

Sau khi cúp điện thoại, ông Tô hiền hòa nói: “Sắp đến rồi, nhưng vì trời mưa nên kẹt xe.”

 

Ông Tống cười: “Ngày mưa xe nhiều kẹt xe là bình thường, chậm một chút không sao.”

 

Ứng Yên La cũng ngoan ngoãn gật đầu phụ họa.

 

Ông cụ Tô và mọi người đã gọi món từ trước. Vừa ăn vừa đợi cũng là đợi. Đang ăn thì điện thoại của Ứng Yên La vang lên, là Tiểu Đồng gọi đến.

 

“Ông ngoại, ông Tô, con ra ngoài nghe điện thoại một lát.” “Ừ, được, đi đi con.”

Ứng Yên La cầm điện thoại ra ngoài.

 

Mưa càng lúc càng lớn, cả con đường kẹt cứng xe, thỉnh thoảng còn có những tiếng còi xe inh ỏi đến mức khiến người ta phiền lòng. Tiêu Úy liếc qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau. Tiêu Úy đã theo Tô Vi Sơ bảy tám năm, đối với anh cũng không quá câu nệ, vì thế mở miệng nói: “Tô tổng, anh thật sự định đi gặp cô cháu ngoại nhà họ Tống đó sao?”

 

Nghe vậy, Tô Vi Sơ “ừm” một tiếng, không trả lời thêm.

 

“Tôi nhớ ông cụ Tô hình như rất thích cô ấy thì phải.” Cũng không trách ông cụ Tô sốt ruột, dù sao Tô tổng năm nay cũng đã 32 tuổi rồi. Nói là

chưa kết hôn thì cũng không có gì lạ, nhưng đến nay vẫn chưa từng hẹn hò với bạn gái nào, hơn nữa ngay cả một người bạn nữ để giải khuây cũng không có.

 

Cứ như vậy, ông cụ Tô sao có thể không sốt ruột? Anh làm trợ lý cũng thấy lo lắng thay cho sếp, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói: “Tô tổng, thật ra

 

nếu cảm thấy có thiện cảm, không nhất định phải kết hôn, yêu đương một chút cũng được mà.”

 

Tô Vi Sơ liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”

 

Tiêu Úy: “…” Sơ suất quá, quên mất người sếp này của anh ta trong xương cốt vẫn là một nhà tư bản máu lạnh.

 

Vừa hay, xe phía trước đã di chuyển, anh ta lập tức chuyển chủ đề: “A, phía trước hình như hết kẹt xe rồi.” Vừa nói vừa khởi động lại xe, trong mấy cây số tiếp theo, ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.

 

Mấy năm gần đây, ba mẹ anh đối với chuyện hôn nhân của anh đã xem nhẹ đi nhiều, người duy nhất còn nắm lấy chuyện này chính là ông ngoại anh.

 

Cả công khai lẫn ngấm ngầm đều giới thiệu cho anh các tiểu thư danh giá, hơn nữa bất kể có muốn hay không, ít nhất cũng phải đi gặp mặt một lần. Nói thật, anh rất mệt mỏi với việc đối phó, nhưng lại không thể không đi.

 

Cô cháu ngoại nhà họ Tống kia anh chưa từng gặp, nhưng cũng đã nghe nói qua, bao gồm cả những chuyện trong nhà cô. Xem ra, ông ngoại vẫn rất thích cô, nếu không lần này cũng sẽ không đích thân đi cùng. Nếu ấn tượng đầu tiên không tệ, anh sẽ cân nhắc giúp đỡ một chút, nhưng kết hôn thì không nằm trong kế hoạch của anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.