Từ sự chần chừ của Ứng Yên La, Tô Vi Sơ đã hiểu, anh khẽ cười một tiếng, nói: “Thật ra mục đích của tôi tương đối đơn giản.”
Ứng Yên La ngẩng đầu nhìn về phía anh, rõ ràng đang đợi anh nói tiếp.
Tô Vi Sơ tiếp tục: “Tôi cần một cuộc hôn nhân, một người vợ. Công việc của tôi rất bận, thật sự mệt mỏi khi phải đối phó với những buổi xem mắt không có kết quả. Tôi nghĩ, nếu có một người tôi không chán ghét cũng không bài xích, lại có thể tránh được những buổi xem mắt này, kết hôn dường như cũng không phải là không thể.”
Ứng Yên La ngạc nhiên: “Chỉ, như vậy thôi sao?” Tô Vi Sơ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ như vậy thôi.”
“Vậy có phải là quá đơn giản không?”
Tô Vi Sơ cong môi: “Em cảm thấy rất đơn giản sao?” Ứng Yên La gật đầu.
“Vậy em cảm thấy tình cảnh khó khăn hiện tại của em có khó không?” Ứng Yên La nghe anh hỏi ngược lại như vậy, đôi mắt đảo một vòng, cô hiểu ý anh. Khó khăn của cô trong mắt Tô Vi Sơ không đáng nhắc tới, mà khó khăn của Tô Vi Sơ trong mắt cô cũng không đáng kể. Nói như vậy, cũng xem như là đôi bên cùng có mục đích.
“Vậy chúng ta có cần thỏa thuận tiền hôn nhân không?” “Thỏa thuận tiền hôn nhân?”
“Không cần ký hợp đồng sao?” Thật ra trong lòng Ứng Yên La, cô vẫn cảm thấy mình là người được lợi.
“Giữa chúng ta cũng không có ràng buộc lợi ích gì, cho nên cũng không cần.”
“Sao lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797669/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.