Triệu Nhiễm Nhiễm sững sờ khi nhìn thấy Bối Bối.
“Dì Nhiễm Nhiễm!” Bối Bối vẫy tay chào Triệu Nhiễm Nhiễm.
Nghe Bối Bối gọi mình, Triệu Nhiễm Nhiễm đâu còn nghĩ đến việc đàn chị làm thế nào để đưa Bối Bối đến đây nữa. Cô ấy nhanh chân đi về
phía họ, vu.ốt v.e khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đáng yêu mà cô hằng mơ ước bấy lâu, tiện tay nhận lấy hành lý của Ứng Yên La.
Đến khách sạn, Ứng Yên La gọi lại cho Tô Vi Sơ.
Nói vài câu, điện thoại được chuyển cho Bối Bối. “Ba ba~~”
Triệu Nhiễm Nhiễm lúc này mới tìm được cơ hội hỏi Ứng Yên La, “Đàn chị, Bối Bối ấy…”
Ứng Yên La nhìn Bối Bối đang ngồi trên sofa làm nũng với ba cậu, “Cậu nhóc chơi chán ở văn phòng ba rồi, muốn đến đây với chị.”
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, ngay cả cô ấy còn không thắng nổi chiêu làm nũng của Bối Bối, huống chi là mẹ ruột chứ? Cô ấy cũng không rõ ý định của Ứng Yên La, nghĩ một lát, lại nói: “Hay là ngày mai để Bối Bối theo em, nhân viên công tác có hỏi thì em nói là con của chị gái em thì
sao?”
Ứng Yên La: “Không cần, Bối Bối theo chị.”
Triệu Nhiễm Nhiễm thấy cô cũng không giống như nói đùa, “Đàn chị, ý chị là?”
Ứng Yên La cười gật đầu. Cô và Tô Vi Sơ mấy năm nay đã bảo vệ Bối Bối rất tốt, cũng chưa từng để cậu lộ diện trước công chúng. Vì vậy cô tin rằng nhân viên đoàn phim trong lòng hẳn cũng hiểu.
“Mẹ, ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797772/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.