“Khải Dương, Chương Phương Húc bị bắt rồi!”
Cảm nhận được điện thoại rung lên, Tưởng Khải Dương lúc này đang ở phim trường, vừa tập trung quan sát bối cảnh vừa lục túi lấy điện thoại. Nhìn thấy hiển thị người gọi đến, đúng lúc diễn xuất của nam chính không như ý muốn, anh lập tức cầm loa hét lớn một tiếng “Cắt!”, rồi nói: “Được rồi, mọi người nghỉ một lát đi. Hàn Thịnh, chú ý điều chỉnh trạng thái của mình.”
Nói xong, anh chuyển sang nghe điện thoại. Vừa đưa lên tai, một giọng nói tức tối truyền đến từ đầu dây bên kia, đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi.
Tưởng Khải Dương thoáng ngẩn người, rõ ràng là không nhớ ra Chương Phương Húc là ai.
“Chương Phương Húc ấy!” Trần Ứng Long như lửa đốt: “Học trò của tiến sĩ Mạnh Tắc Tri, người mà tôi sai đi buộc tội Mạnh Tắc Tri ăn cắp luận văn của cậu ta.”
Nghe đến đây, Tưởng Khải Dương nhíu mày, trong giọng nói bất giác mang theo sự khẩn trương: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trần Ứng Long hít sâu một hơi, kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách chi tiết.
Cũng khó trách Tưởng Khải Dương không rõ ràng chuyện này. Một là vì bộ phim mới vừa khai máy, mấy ngày nay anh bận túi bụi, nào có tâm trí quan tâm chuyện bên ngoài. Hai là chuyện này tuy là một sự kiện lớn trong giới học thuật, nhưng đối với người bình thường thì vẫn khá xa lạ. Trong nước ồn ào là bởi vì nó liên quan đến một nhà toán học Trung Quốc – một niềm tự hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770692/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.