Lệ Văn Hoán lạnh đến mức khiến toàn thân Vạn Tử Hoài run rẩy, cũng may lúc này thời tiết ấm áp, hoặc cũng có thể là do yếu tố tâm lý, không bao lâu sau, hứng thú lại bùng lên, sự chú ý bị phân tán, cơn lạnh cũng không còn rõ ràng.
Khi d ục vọng đang lên đến đỉnh điểm, Vạn Tử Hoài lờ mờ cảm nhận được trong cơ thể như có một dòng nước ấm trào dâng, dòng nước ấy từ tim lan ra khắp toàn thân, khiến người hắn ấm áp lạ thường.
Lệ Văn Hoán cũng nhận ra thân thể mình đang có biến hóa, ngay lúc hắn vừa định dừng lại để kiểm tra tình hình thì Vạn Tử Hoài đã vòng tay ôm cổ hắn, lật người cưỡi lên, trong nháy mắt lại kéo hắn trở về hố sâu d ục vọng.
Ngay tại thời khắc cả hai đạt đến đỉnh cao kh0ái cảm, "phịch" một tiếng, có thứ gì đó như nổ tung trong đầu họ, đau đớn không thể chịu nổi khiến hai mắt Vạn Tử Hoài tối sầm, trực tiếp ngất đi.
...
Như cảm nhận được điều gì đó, động tác trong tay Mạnh Tắc Tri khựng lại, phù vàng dưới bút lập tức mất đi linh lực.
Hắn đặt bút xuống, nhặt phù vàng bị hỏng lên, ném vào sọt giấy vụn bên chân, sau đó cầm lá bùa đã vẽ xong trên bàn đưa cho Tạ Bác Văn đang đứng bên cạnh:
“Nhớ kỹ, từng góc đều phải dán cẩn thận, đừng để sót.”
“Dạ.” Tạ Bác Văn đưa tay nhận lấy, không nhịn được hỏi:
“Ba, người nói Lệ Văn Hoán rốt cuộc khi nào sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770721/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.