Lục Ly một lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hắn mở mắt, nhìn thấy trần nhà xa lạ, tất cả đều xa lạ, nhưng lại một cách kỳ lạ khiến hắn cảm thấy yên tâm.
Ngay lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói: “Tỉnh rồi à.”
Lục Ly lập tức quay đầu lại, đập vào mắt là Mạnh Tắc Tri đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay còn lại phe phẩy quạt thay hắn.
Hắn sững sờ. Từ khi nào mà sự cảnh giác của hắn đã thấp đến mức có thêm một người bên cạnh cũng không phát hiện ra?
Ngay sau đó, cảnh tượng tối qua từng màn hiện lên trong đầu, hô hấp hắn trở nên rối loạn, trên đùi có chỗ mơ hồ truyền đến cơn đau.
Hắn cố gắng phân biệt cảm xúc của chính mình: mê mang, bối rối, thẹn thùng, buồn bực… duy chỉ không có cảm giác ghê tởm.
Điều đó khiến hắn sững sờ.
Ngay sau đó, Mạnh Tắc Tri hỏi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Lục Ly hoàn hồn, theo bản năng đưa tay sờ vào vết thương nhỏ trên bụng mình, rồi như nghĩ ra điều gì, vội sờ lên ngực, lại chẳng thấy gì, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
“Ngươi đang tìm vật trong lòng ng ực sao?” Mạnh Tắc Tri nói, “Ta đã lấy giúp ngươi, đặt dưới gối rồi.”
Không rõ lý do, Lục Ly lại tin lời hắn nói.
Cảm giác này không hề khiến người chán ghét, nhưng lại khiến lòng người bất an.
Rõ ràng hắn và Mạnh Tắc Tri mới gặp lần đầu, đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770732/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.