Bóng dáng tiều tụy yếu ớt của Mạnh Tắc Tri cứ quanh quẩn trong đầu Tần Nghiêu Thần suốt cả đêm. Vì thế sáng hôm sau, khi đoàn xe dừng lại để thu thập vật tư, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bước vào một tiệm thuốc. Lúc trở ra, trên tay hắn đã có thêm một viên tinh hạch tam cấp cùng mấy hộp thuốc say xe.
Đến khi hắn kịp nhận ra bản thân rốt cuộc đang làm gì, thì người đã đứng trước cửa xe của Mạnh Tắc Tri. Không những thế, hắn còn cố ý thay bộ đồ sạch sẽ, tắm rửa chiến đấu xong xuôi - hoàn toàn khác với vẻ bụi bặm ngày thường.
Tần Nghiêu Thần sững người, hắn nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh - bùm bùm bùm, nhanh đến bất thường.
Hắn bị gì vậy?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
"Tần đại ca?"
Tần Nghiêu Thần theo bản năng quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt dài hẹp sáng trong. Thanh niên cong khóe môi cười, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng trẻo, ngón tay thon dài c ắm vào túi quần, nhìn vừa sáng sủa vừa vô hại, lại mang theo một nét soái khí rực rỡ như ánh dương.
"Ngươi đây là...?" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Mạnh Tắc Tri rơi xuống mấy món đồ trong tay hắn, khẽ khựng lại.
Tần Nghiêu Thần hồi thần, trong khoảnh khắc tay chân luống cuống, nhưng rồi lại cố gắng ổn định tâm thần, hạ giọng nói:
"Không phải hôm qua thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770759/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.