Linh hồn hòa nhập vào thân thể mang theo một cảm giác vô lực chớp lóe qua rồi biến mất, Mạnh Tắc Tri mở mắt, ánh nhìn tan rã chậm rãi phóng tới xung quanh.
"Thế nào? Đoạn thiếu, còn muốn chơi tiếp không?"
Đối diện là một người đàn ông trung niên đang cười mỉm, ánh mắt đầy vẻ đắc ý. Tay trái hắn cầm một nắm phỉnh bài, lúc lắc vài cái, đặt lên bàn đầy phỉnh và một xấp giấy tờ - nhìn qua như là hợp đồng linh tinh.
Ý vị khiêu khích và dụ dỗ hiện rõ mồn một.
Mạnh Tắc Tri thở d ốc, nhịp tim của thân thể này đã vượt qua 140, cho thấy đang ở trạng thái vô cùng kích động. Đầu lưỡi khẽ cọ răng, ngoại trừ mùi cồn dày đặc, hắn còn ngửi được một làn hương nhàn nhạt - nếu đoán không lầm, hẳn là mùi của chất gây ảo giác.
Khóe mắt hắn bất động mà quét một vòng xung quanh. Đại sảnh xa hoa khoảng một nghìn mét vuông, trần nhà dát vàng khảm ngọc vẽ đầy các thần phương Tây, điêu khắc tinh xảo kết hợp với tranh tường mang phong cách đô thị hiện đại, sang trọng lộng lẫy, đậm chất lãng mạn và dị vực.
Nhưng nơi này không phải khách sạn 5 sao hay danh thắng nước ngoài nào, mà là một sòng bạc. Bằng chứng là máy đánh bạc ở góc tường, cùng với những người đang vây quanh bàn bạc đánh cược sôi nổi.
Lại nhìn bàn đối diện xếp đầy phỉnh như núi nhỏ, đối chiếu với bàn trống trơn trước mặt mình, trong lòng Mạnh Tắc Tri liền rõ - nguyên chủ rõ ràng bị gài bẫy.
Thấy hắn không lên tiếng, người trung niên tiếp tục nói:
"Hay là hôm nay dừng ở đây đi."
Ngừng lại một chút, rồi ông ta nâng cao giọng:
"Dù sao Đoạn thiếu cậu cũng thua nhiều tiền như vậy rồi..."
Ánh mắt Mạnh Tắc Tri nheo lại. Hắn biết nếu không nghe theo ý trung niên này mà làm việc, chẳng phải phụ lòng người đứng sau đã hao tâm tổn trí bày ra cái bẫy này sao?
Ánh mắt hắn chợt biến, đồng tử giãn ra, huyết quản nổi lên, sắc mặt đỏ bừng, ngẩng cổ, nghiến răng:
"Chơi, sao lại không chơi. Ta không tin vận của ta lại luôn tệ như vậy!"
Nói tới đây, hắn trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên:
"Chỉ là, ta không còn gì để cầm cố cho ông nữa."
Bắt được sự điên cuồng trong mắt Mạnh Tắc Tri, trung niên nam nhân nheo mắt lại thành một khe:
"Chuyện đó dễ thôi, sòng bạc chúng tôi có dịch vụ cho vay, chỉ tính lãi hai phân."
Hai phân - tức là lãi suất mỗi ngày, kiểu cho vay nặng lãi chính hiệu.
"Với thân phận của Đoạn thiếu, vay 3-5 triệu không thành vấn đề."
Ngồi bên trái Mạnh Tắc Tri là một thanh niên trẻ, mắt lộ ra vẻ áy náy. Anh ta không nhịn được kéo tay hắn lại:
"Cố Ngôn, hay là thôi đi, cũng đã khuya rồi..."
Mạnh Tắc Tri hất tay anh ta ra, dứt khoát:
"Được! Vậy thì vay 5 triệu."
Người đàn ông trung niên trừng mắt liếc thanh niên một cái, cảnh cáo rõ ràng.
Mặt cậu thanh niên tái mét, thu tay lại, không dám có thêm động tác nào khác.
"Không vấn đề." Trung niên nam nhân ánh mắt lóe lên tia sáng.
Trong mắt hắn, kế hoạch đã thành công hơn nửa. Nghĩ tới khoản thù lao hậu hĩnh người kia hứa hẹn, ánh nhìn hắn đặt lên Mạnh Tắc Tri càng thêm nóng bỏng.
Xung quanh ngày càng đông người tới xem náo nhiệt.
500 phỉnh mỗi phỉnh trị giá 1 vạn rất nhanh được đặt trước mặt Mạnh Tắc Tri. Hắn không chút do dự ký tên "Đoạn Cố Ngôn" lên giấy vay tiền.
"Tốt." Trung niên nam nhân nhận giấy, sau khi xác nhận không sai, đặt cùng với xấp hợp đồng kia.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
"Được."
Người chia bài lập tức cầm lấy hộp đựng ba viên xúc xắc pha lê, đặt vào ly, ấn nút đỏ bên cạnh.
"Rè..." Một tiếng điện nhẹ vang lên.
Người chia bài giơ tay:
"Chư vị, xin mời đặt cược."
"Ta đặt nhỏ." Mạnh Tắc Tri ném hai phỉnh vào vị trí tương ứng.
Cách chơi xúc xắc rất đơn giản, chia theo lớn nhỏ, chẵn lẻ, dải điểm và số cụ thể.
Dùng ba viên xúc xắc: từ 3-9 là nhỏ, 10-18 là lớn.
Lớn nhỏ, chẵn lẻ trả 1:1; dải điểm trả 1:3 - ví dụ như 3 và 4 là một dải, 5 và 6 là một dải; cược số cụ thể trả 1:10; trúng số 7 trả 1:14; trúng số 17 hoặc 4 trả 1:20; trúng "con báo" - tức ba viên ra cùng số, như ba số 6 - trả 1:24.
Người đặt cược không nhiều, đánh nhỏ để vui, đánh lớn dễ lỗ, mười lần đánh bạc thì chín lần thua.
Người chơi quen thường tìm "vượng gia" để theo cược, nhưng "suy gia" thì nhiều - mấy ông lớn thua hoài, là sơn dương mà sòng bạc muốn chặt chém.
"Chốt cược."
Người chia bài đảo mắt một vòng, xác định không ai cược thêm, liền mở hộp:
"1, 3, 4 - tổng 8 điểm, là nhỏ."
"Ta đặt lớn." Mạnh Tắc Tri ném ra bốn phỉnh.
"Khai, 3, 4, 6 - tổng 13, lớn."
Thắng hai ván liên tiếp, Mạnh Tắc Tri mỉm cười.
"Ta đặt lớn." Hắn ném ra năm phỉnh.
"Khai, 2, 2, 3 - tổng 7, nhỏ."
Mặt Mạnh Tắc Tri cứng lại.
Sau đó, trong mấy chục ván, hắn gần như thua ba ván mới thắng một.
Sắc mặt càng lúc càng khó coi, người đặt cược cũng càng đông.
Nhưng người chia bài rõ ràng rất giỏi khống chế bàn, tổng thể vẫn là người thua nhiều hơn người thắng.
Trung niên nam nhân cười càng lúc càng đậm, Mạnh Tắc Tri thì khẽ nhếch mép cười lạnh, ánh mắt dừng trên hộp xúc xắc. Ngón út tay phải khẽ ngoắc, cô gái trẻ vừa đổi phỉnh liền trượt chân, va vào một người đánh cược trung niên đang xem náo nhiệt bên cạnh.
"Bịch" một tiếng trầm, người đàn ông đập mạnh xuống bàn cược, khiến cả bàn rung lắc.
"Ngài không sao chứ?" Người phục vụ vội vàng đỡ ông ta dậy.
"Khốn kiếp, dưới đất sao lại có nước?" Cô gái trẻ đỡ lưng, mắng không ngừng.
Mạnh Tắc Tri lại ngoắc tay một cái nữa, thầm gia hộ chú bảo vệ lên người cả hai. Sòng bạc tất sẽ bồi thường cho họ, nên họ sẽ không thiệt gì.
Một màn náo nhiệt qua đi.
Trước mặt Mạnh Tắc Tri chỉ còn chưa tới 50 phỉnh, hai mắt hắn đỏ bừng, nắm mười phỉnh ném ra:
"Đặt lớn."
Trung niên nam nhân đắc ý, như thể đã đoán trước kết cục.
Người chia bài đồng thời đạp nhẹ vào nút ẩn dưới đáy bàn.
Nhưng mở ra - hắn nhíu mày. Cơ quan không hoạt động?
"3, 5, 6 - tổng 14, lớn."
"Lại đặt lớn." Mười phỉnh nữa bay ra.
"1, 4, 6 - 11 điểm, lớn."
"Vẫn đặt lớn."
"2, 3, 6 - 11 điểm, lớn."
Ba ván liên tiếp thắng, Mạnh Tắc Tri ngồi thẳng dậy.
Trung niên nhân nhíu mày nhìn người chia bài, định giải quyết nhanh Đoạn Cố Ngôn mà không hiểu vì sao lại thành ra thế này.
Người chia bài nhớ tới vụ va chạm bàn khi nãy, chẳng lẽ cú va đó làm trục trặc cơ quan?
Muốn làm ám hiệu với trung niên nhân, lại phát hiện tay trái tê rút, không cử động được.
"Tiếp tục đi, chần chừ cái gì?" Mạnh Tắc Tri không kiên nhẫn giục.
Người chia bài đành nghiến răng tiếp tục.
"Lần này, ta cược dải 11-12." Hắn tách ra gần 4-500 ngàn, đặt hết vào khu đó.
Người chia bài mắt co rút. Dựa vào âm thanh, hắn đoán Mạnh Tắc Tri không cược sai.
Quả nhiên, mở ra: 3, 3, 6 - tổng 12.
Ván sau, hắn đặt 500 ngàn vào khu 9-10.
"Khai, 2, 2, 5 - tổng 9."
Thắng hai ván dải điểm 1:3, liền lời hơn 2 triệu, Mạnh Tắc Tri mặt rạng rỡ:
"Ta nói rồi mà, vận ta chưa bao giờ tệ đến vậy, sao có thể thua cả đêm được chứ!"
"Lại đến --" hắn vỗ tay lên bàn cái "bộp".
Mọi người cũng nóng lòng, định theo cược.
Trung niên nam nhân ý thức được điều gì. Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn định kiếm cớ dừng ván thì người chia bài đã cầm hộp lên chuẩn bị tung xúc xắc.
Mắt thấy không ngăn được, chia bài ấn nút quay xúc xắc, bản thân còn chưa rõ đã làm gì. Trong lúc hắn mơ hồ, Mạnh Tắc Tri đã đặt hết 500 ngàn vào khu 17-18.
Người đánh cược xung quanh sôi nổi đặt theo, tổng cộng chắc gần 1 triệu.
Mặt trung niên nam nhân tái đi. Hắn cầu mong Mạnh Tắc Tri đừng may mắn như vậy...
"Mua --" chia bài hô.
"Khoan đã." Mạnh Tắc Tri đẩy toàn bộ phỉnh sang ô "con báo".
"Ta cược một ván lớn."
Gần 3 triệu cược vào đó.
"Tê --" Mọi người hít sâu một hơi.
Mặt trung niên nam nhân trắng bệch. Mỗi bàn trong sòng bạc có giới hạn tổn thất 5 triệu/ngày. Vượt mức, người phụ trách không chỉ bị cắt lương, giáng chức mà còn phải bồi thường 10%.
Nếu Mạnh Tắc Tri trúng, theo tỷ lệ 1:24, tức là 84 triệu.
Người chia bài phản ứng đầu tiên, sợ khách khác đặt theo nên vội la:
"Chốt cược!"
"Gì vậy, tôi còn chưa đặt xong mà?" Khách đánh cược bất mãn la lên.
"Khai --" Chia bài đổ mồ hôi lạnh, mở nắp hộp:
"6, 6, 6 - con báo."
Trung niên nhân nghẹn thở, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
"Thật là con báo!" Mọi người ồ lên.
"Ha ha, quả nhiên là con báo." Mạnh Tắc Tri ôm lấy thanh niên bên cạnh, lòng ngập tràn hân hoan.
"Được rồi." Hết cao hứng, Mạnh Tắc Tri buông tay, liếc nhìn thanh niên sắc mặt cũng có chút khó coi kia, phất phất tay: "Hôm nay đến đây thôi."
Nghe câu này, tinh thần người đàn ông trung niên lập tức căng lên.
Không được, nhất định không thể để Mạnh Tắc Tri mang theo từng ấy tiền rời khỏi nơi này.
"Đoạn thiếu, chuyện này... e rằng không ổn cho lắm?"
"Sao vậy? Các người vừa rồi thắng tôi mấy chục triệu thì được, giờ tôi thắng lại là không được à?" Giọng Mạnh Tắc Tri trầm xuống.
Tính cả số tiền Mạnh Tắc Tri mượn 5 triệu, cộng thêm những khoản thua trước đó, và cả nhà, xe, đồng hồ cầm cố ở đây, tất cả cũng chỉ khoảng hơn 30 triệu, sao có thể so được với khoản thắng hơn 84 triệu lần này?
Không đúng, còn phải cộng thêm 1,5 triệu cược kèo phụ nữa.
Người đàn ông trung niên tê dại cả da đầu, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, người phụ trách sòng bạc đã vội vã chạy đến.
"Đoạn thiếu nói gì vậy, khách hàng là thượng đế mà. Sòng bạc chúng tôi mở cửa đón khách, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện coi thường khách như vậy."
Trước mặt bao nhiêu người như thế, cho dù không nể mặt Mạnh Tắc Tri, người phụ trách sòng bạc cũng không dám tùy tiện gây chuyện với hắn. Ông ta hung hăng lườm gã đàn ông trung niên một cái: "Còn đứng đó làm gì, mau đi giúp Đoạn thiếu đổi lấy tiền thắng cược."
Chỉ có 80 triệu thôi mà, sòng bạc vẫn chi nổi. May mà khoản 3 triệu kia đặt sau cùng, các khách cược bên cạnh không kịp đặt theo, nếu không thì chuyện hôm nay đúng là khó mà giải quyết êm xuôi được.
-- Đây chính là điểm cao tay của Mạnh Tắc Tri.
Có điều, người đàn ông trung niên kia và gã chia bài chắc chắn phen này xong đời.
"À đúng rồi, nhớ trả lại hết mấy món đồ tôi đã thế chấp ở chỗ các người." Mạnh Tắc Tri nhắc nhở.
"Hiểu rồi ạ."
"Đoạn thiếu đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến."
Vừa lên xe, không khí lập tức trở nên im lặng.
"Về nhà." Mạnh Tắc Tri căn dặn tài xế, nói xong liền nhắm mắt, bắt đầu tiếp nhận ký ức cốt truyện, không cho thanh niên bên cạnh bất kỳ cơ hội nào để bắt chuyện.
Thanh niên cắn chặt môi dưới, dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trông thật hỗn loạn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.