Thân Tự Cẩm đi ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc, trên đường trở về nội tâm luôn luôn rung động bất an, tựa hồ có người theo nàng, nàng quay đầu, nhưng cái gì cũng không có, nàng nhớ ra rồi, sắc mặt trắng bệch, trên môi không còn huyết sắc.
Không thể nào chứ.
Cái này là thế giới mới, nàng không sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nàng bước nhanh hơn, nhanh chóng đến nhà, tựa như đề phòng cướp vội vàng đóng cửa lại, sau đó che ngực thở phì phò, sắc mặt hoảng loạn, nàng nghĩ lại mà sợ.
Thật lâu sau đó, nàng khôi phục bình thường, đem thuốc lên trên lầu.
Nàng thử gõ cửa một cái, không có đáp lại, liền chậm rãi mở cửa, ngẩng đầu liền cùng hai mắt đen nhánh băng lãnh của Xa Cố Lai chạm nhau.
"Tôi mua cho chị chút thuốc nè." Thân Tự Cẩm mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, đem túi thuốc để ở trên bàn, "vết thương trên người chị có chút nặng, đừng bị nhiễm trùng, tôi giúp chị xoa thuốc nha."
Xa Cố Lai không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, dùng ánh mắt biểu đạt thái độ hờ hững của bản thân để đáp lại nàng.
Ánh mắt của cô thực sự quá lãnh, giống như nhuộm dần cả đêm sương cuối mùa thu, không có một tia ấm áp, chỉ có ngay thẳng chán ghét lạnh lùng, phảng phất ở trước mắt cô chính là một tên tội phạm rác rưởi.
Thân Tự Cẩm quá quen thuộc ánh mắt này.
Băng lãnh chán ghét.
Giống như ánh mắt mà nàng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ là thấy nhiều rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-sau-khi-chet-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nu-chu/1587286/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.