[Mọi người lúc ấy nghĩ rằng cậu ta đau buồn quá mức, nhưng sau đó có người phát hiện cậu ta đã vẽ hàng chục bức tranh về con chim bị gϊếŧ chết, mỗi bức mô tả một cách chết khác nhau, tất cả đều bạo lực và đẫm máu. Cậu ta còn mang những bức tranh này đến trường, khiến thầy cô và bạn học sợ hãi.]
[Ba cậu ta khi đó gọi cậu ta là “tâm lý bi3n thái”, và câu nói đó lan truyền khắp trường.]
[Đến cấp ba, mẹ cậu ta tự sát bằng cách nhảy lầu trước mặt cậu ta. Thế nhưng nét mặt cậu ta lại không hề thay đổi.]
[Dù sao đi nữa, người này có vấn đề, cậu nên cẩn thận với cậu ta đấy.]
Giang Lộc bỗng nhớ đến hôm trước khi Lâm Huyên cho cậu xem bức tranh vẽ chú chim nhỏ xinh đẹp và câu nói buồn bã của hắn: “... Nhưng tôi đã không chăm sóc tốt cho nó. Nên nó bay đi mất rồi.”
Thì ra, “bay đi mất” là như vậy. Giang Lộc thầm tự trách, hôm đó cậu đã nói gì? Cậu đã bảo rằng: “Có lẽ nó hướng về tự do thôi.”
Trần Phong thấy cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại thì gửi thêm một dấu hỏi:
[?]
“Có chuyện gì sao?” Lâm Huyên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu cau mày, nhẹ nhàng hỏi.
Giang Lộc lắc đầu: “Không có gì.”
Ánh mắt Lâm Huyên khẽ lướt qua Trần Phong, bất chợt cười: “Cậu biết rồi phải không?”
Giang Lộc xoay ngược điện thoại, không định để hắn biết về cuộc trò chuyện, giả vờ ngơ ngác: “Hả?”
“Chuyện của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-trong-truyen-doan-sung-thuc-tinh-roi/2702384/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.