Giang Lộc lần đầu tiên cảm nhận cơ thể mình biến mất một cách rõ ràng như vậy, và còn cảm thấy sự mất mát này lan tỏa về phía trước.
Dù cậu đã quen với việc cơ thể đôi khi biến mất, nhưng lần này vẫn bị dọa sợ, nỗi lo lắng và bất an khiến cậu theo bản năng nắm chặt lấy quần áo Tạ Ngộ, cố gắng tìm chút cảm giác an toàn.
Tạ Ngộ nhìn giọt nước mắt rơi xuống, lăn trên trang phục leo núi, rồi lăn xuống và rơi về phía Giang Lộc, anh ngước mắt lên, thấy Giang Lộc với đôi mắt mơ màng đầy lệ.
Giang Lộc có lẽ còn chưa nhận ra mình đang khóc, chỉ biết nắm chặt lấy Tạ Ngộ, sắc mặt xanh xao, đôi môi mất đi màu sắc, yếu ớt nói: “... Tạ Ngộ, tay của tôi.”
Tạ Ngộ lập tức nhìn xuống tay Giang Lộc.
Không có bất kỳ dấu vết thương nào.
Tạ Ngộ dù chưa hiểu rõ nguyên nhân, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bắt lấy tay phải của Giang Lộc, hạ giọng dịu dàng, “Tay sao vậy, nai con?”
“Tay trái của tôi,” Giang Lộc nhìn mờ mịt, giọng yếu ớt cầu xin, “Cậu nhìn xem, Tạ Ngộ, cậu nhìn tay trái của tôi đi.”
Tạ Ngộ nhíu mày, bắt lấy tay trái của Giang Lộc. Ngón tay Giang Lộc mềm mại như tay một đứa trẻ, nhưng xương ngón tay rõ ràng, mảnh mai và xinh đẹp. Ngoài việc có vẻ hơi lạnh, không có vấn đề gì.
Hiện tại mới là tháng mười, Giang Lộc vừa leo núi xong, rõ ràng trước đó còn rất nóng, lý ra tay của cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-trong-truyen-doan-sung-thuc-tinh-roi/2702388/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.