Vào thời điểm thời tiết hơi ấm lên, Giang Lộc và Lâm Huyên mới cùng nhau quay về Yến Thị.
Ngày về Yến Thị, thời tiết rất vừa vặn, tài xế đến đón, nhận hành lý của họ và đi phía trước. Khi đi qua khu vực thông đạo, Giang Lộc thoáng nhìn thấy một cái gì đó, nhưng khi quay đầu lại, không thấy gì cả.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Huyên hỏi hắn.
"Chắc là hoa mắt." Giang Lộc lắc đầu, trước đó hắn vừa nhìn thấy người đó, rất giống một người bạn cũ mà cậu đã từng quen.
Lâm Huyên an ủi, xoa nhẹ mu bàn tay của Giang Lộc.
Cả hai lên xe xong, khi xe bắt đầu rời đi, một nhóm người cẩn thận đi đến từ phía trước, nhìn theo chiếc xe rời đi.
Những người này mặc dù không quá bắt mắt, nhưng cũng không phải quá thời thượng, trong một sân bay quốc tế đông đúc như vậy, họ không hề nổi bật, chỉ cần bước vào đám đông là sẽ nhanh chóng biến mất.
Thịnh Thành Tuyết không hài lòng, tháo kính râm ra và lầm bầm: "Họ Bạch vừa rồi suýt nữa bị nai con phát hiện."
"Uy," Bạch Dao làm mặt giận, "Nai con mắt nhìn vốn đã rất tốt, hơn nữa giờ cậu ấy còn trẻ như vậy, tôi thì đã hai con rồi... Sao có thể trách tôi?"
"Đừng nói nữa."
Cả hai quay đầu nhìn về phía một người đàn ông đang ngồi im lặng.
Khổng Hàm: "…?"
"Hả." Vương Nhiên bất đắc dĩ nói, "Đi thôi, có liên lạc với Lục Giác Minh không?"
"Chưa." Thịnh Thành Tuyết nhìn điện thoại di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-trong-truyen-doan-sung-thuc-tinh-roi/2702433/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.