Tôi nhìn Xuân Bách gật đầu, rồi nhìn xuống thi thể nam đang nằm trên bàn gỗ, với sự tôn trọng người đã mất của mình, tôi nói thầm:- " Tôi biết cậu bị gϊếŧ oan, và nhiều người ở đây cũng đã bị gϊếŧ như cậu, nếu không muốn hung thủ ung dung thì hãy nói cho tôi biết ai đã gϊếŧ cậu. Tôi ở đây là vì giúp các người" [ Câu nói của tôi trước khi tiến hành mổ xác ].
Tôi nhờ Xuân Bách giúp tôi cởi hết đồ nạn nhân ra, theo trình tự từng lớp áo, vừa cởi vừa quan sát dấu vết nếu còn xót lại trên y phục để lưu lại làm vật chứng. Do ở đây không có các chuyên gia thẩm định Pháp chứng tìm các dấu vết như vân tay, phân tích vết máu, vết dịch hay đại loại những vật họ nghi là có liên quan hung thủ mang về sở cảnh sát thành phố Lạc Hạt phân tích nên chúng tôi đành dùng thủ pháp thủ công nhất ( tìm kiếm cẩn thận bằng mắt - lưu lại vết tích).
- Tôi: " Xuân Bách cậu giúp tôi ghi chép lại những gì tôi nói".
- Xuân Bách: " Ừm ".
Xuân Bách cầm giấy mực bắt đầu ghi lại:
- Khi cởi hết y phục ra mới bộc lộ đủ vết hồ máu của nạn nhân, các vết tích dấu tay lạ trên cổ nạn nhân lúc trước ở hẻm nhỏ chưa xuất hiện, nhưng qua hai ngày cũng đã bắt đầu hiện lên rõ ràng, kỳ lạ sao vết tay trên cổ chỉ có bốn ngón, mất đi ngón trỏ. Đồng thời cũng xác định được tư thế nạn nhân bị gϊếŧ trong trạng thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phap-y-trach-dong-bach/472853/chuong-2-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.