Sáu năm trôi qua trong nháy mắt.
Hướng Phù Sinh đã thấm thía sâu sắc lời nói hôm nào, nhưng cái giá phải trả lại là tất cả mọi thứ cô có.
Hắn đứng đó, đằng sau khung cửa sắt, vẫn vẻ tự tin mà thu mình, giống như một con mãnh thú đang rình mồi. Thường ngày hắn giấu đi móng vuốt sắc nhọn, sải những bước chân nho nhã, ta dễ lầm tưởng hắn cao quý vô hại, nhưng vào khoảnh khắc bị hắn cắn đứt cuống họng, ta mới ngộ ra sức sát thương của hắn khủng khiếp nhường nào.
Hướng Phù Sinh có cảm giác máu trong cơ thể đều ngưng kết lại. Dù cô đã có dự cảm về ngày gặp lại, nhưng ngay lúc này, nỗi khiếp sợ một lần nữa bị cắn đứt cuống họng, bị hủy diệt, trở thành bữa ăn cho con mãnh thú vẫn làm cô run rẩy.
"Phù Sinh, em mở cửa cho tôi... hay để tôi tự mở?"
Lâm Sóc nghiêng đầu về phía trước, vẫn nụ cười dễ chịu đó.
Hướng Phù Sinh thuận theo ánh mắt của hắn, liếc thấy thắt lưng người trợ lý đứng phía sau có dắt một khẩu súng. Một khẩu súng lục màu bạc. Thu lại ánh nhìn, suy nghĩ cô xoay vần dữ dội, cuối cùng trưng ra một nụ cười nhạt, đưa tay mở cửa. Năm ấy cô thật quá non trẻ, quá ấu trĩ mới tin hắn thân thế trong sạch, chỉ là một thương nhân trẻ tới Hồng Kông lập nghiệp.
Cửa mở, cô đứng nép sang một bên để hắn bước vào nhà. Có điều đường đi quá hẹp, hắn vừa sải bước vào, mũi cô đã đụng phải bộ âu phục của hắn. Lâm Sóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-ro/1254151/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.