Editor: Aki Re
"Tô Mộc!!!" Phương Nính không thể tiếp thu kêu to, một tay hắn chỉ vào Hứa Tố bên kia, mất khống chế đối Tô Mộc quát: "Ngươi có phải hay không bị cái lão nam nhân kia lừa!?"
"Không có a, tôi không có bị lừa." Tô Mộc không do dự trả lời, lại nghi hoặc hỏi: "Phương Nính, cậu như thế nào cảm thấy tôi là bị thúc thúc lừa?"
"Hứa Tố trừ bỏ lớn lên cao, trừ bỏ lớn lên đẹp, trừ bỏ có tiền, trừ bỏ muộn tao* một chút, trừ bỏ không làm chuyện quan hệ nam nữ, hắn cái lão nam nhân này có điểm nào so được với ta?" Phương Nính giận, "Ngươi nếu không phải bị hắn lừa như thế nào sẽ coi trọng hắn? Ba mẹ để lại cho ta cũng không ít di sản, ta lớn lên cũng không kém, càng quan trọng hơn là ta so với hắn trẻ tuổi hơn! Ta còn biết ngươi thích ăn kẹo mềm vị sữa bò, ngươi như thế nào không có coi trọng ta!?"
*muộn tao: trong ngoài không đồng nhất.
Tô Mộc mặt vô biểu tình, "Tôi chính là thích lão nam nhân."
Thiên ngôn vạn ngữ*, đều không thắng nổi một câu "Thích lão nam nhân" này của cô.
*Thiên ngôn vạn ngữ: nghìn lời nói vạn câu thề.
Thân mình Phương Nính lảo đảo như bị sét đánh, rốt cuộc lấy không ra khí thế cường ngạnh như lúc nãy.
Bất đồng với hắn, Hứa Tố mang theo tâm tình tốt đi tới bên người Tô Mộc, hắn rất tự nhiên dắt tay Tô Mộc, trên mặt không thấy biểu tình dư thừa khác nào, nhưng mà khí tráng của người thắng lại là mười phần, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-nhan-vat-phan-dien-dung-hac-hoa/920830/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.