Editor: Nữu hổ lộc thị
Beta: Aki Re
Người, trước sau vẫn không thể đấu lại thần.
Tô Mộc nhìn ánh đèn trên đường phố, nơi này có ánh đèn thực sáng, nhưng dù có sáng cách mấy cũng không bì được ánh mặt trời ban ngày, thật tiếc trong cái thị trấn này, cũng sẽ mãi mãi không có ban ngày.
Cô quàng chân ghé sát vào trên lưng Tô Bạch, vẻ mặt dĩ vãng không có sức sống, trên mặt tất cả đều là sự gầy gò ốm yếu.
Tô Bạch cõng cô, trên tay còn cầm đôi giày bị ướt, đi được một lúc, hắn dừng lại ở trước một gian phòng: "Gian nhà này an toàn, chúng ta vào nghỉ ngơi trước."
"Ân." Tô Mộc cũng không hỏi hắn vì sao biết gian nhà này an toàn, thái độ cô cũng thực lãnh đạm, tùy ý hắn cõng mình vào gian phòng.
Nơi này nhà ở có lẽ thật sự an toàn, ngay cả ánh đèn bên trong so với bên ngoài cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Tô Mộc ngồi ở trên sô pha, nhìn Tô Bạch ở phòng khách tìm kiếm đồ ăn, cô đung đưa chân, nhịn không được nói: "Anh đừng tìm nữa, em không đói bụng."
Lúc này Tô Bạch mới ngừng lại, hắn đi đến bên cạnh cô, nói chậm một câu: "Xin lỗi..."
Tô Bạch không biết nhân loại bình thường thì sẽ ăn cái gì, vì thế, hắn cũng không nghĩ mình sẽ biến ra được đồ ăn.
Tô Mộc bây giờ mới nhận ra điều bất thường, mình ở cái thị trấn không có đêm ngày này đi không biết bao nhiêu lần, nhưng ngay cả đói bụng cũng không có.
Phảng phất biết được Tô Mộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-nhan-vat-phan-dien-dung-hac-hoa/921101/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.