Editor: @Hly0208
Beta: @Aki Re
Tô Lạc: "......"
"Anh......" Bạch Tường Vi đỏ mặt cắn môi, không cam lòng lại bất đắc dĩ nằm trong lòng ngực Tô Lạc, hỏi: "Tô tiên sinh, anh rốt cuộc muốn tôi làm gì, cứ nói thẳng đi!"
Muốn cô ta làm gì?
Ha hả.
Tô Lạc rốt cuộc không duy trì được phong độ thân sĩ dối trá kia nữa, hắn nâng đôi tay lên, đẩy một chút, Bạch Tường Vi liền té ngã ở trên mặt đất.
Bạch Tường Vi kêu một tiếng:"Đau", thanh âm mười phần êm tai, thực dễ dàng có thể khơi dậy tấm lòng thương tiếc của người khác, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy lại là khuôn mặt lạnh lùng của Tô Lạc.
Tô Lạc đầu tiên là vỗ vỗ tây trang của chính mình, lại rút ra một tờ giấy xoa xoa tay, động tác ưu nhã cao quý, hắn nói: "Cô cho rằng vì sao tôi tới tìm cô?"
"Anh điểm tên của tôi, còn không phải là vì...... Vì......" Bạch Tường Vi cắn môi cúi đầu, tay nắm chặt cổ áo chính mình, bộ dạng cô ta ngã xuống đất lúc này, giống như là bông hoa trắng nhỏ dụ dỗ người khác tới tàn phá.
Tô Lạc lại lạnh lùng nói: "Nếu không phải vì Quý Bắc Lưu, tôi sao có thể lãng phí thời gian tới tìm cô?"
Vẻ mặt Bạch Tường Vi mờ mịt.
Lại nói bên kia, trong toà nhà của công ty Đỉnh Thế, hiếm khi tất cả các công nhân đều biểu tình nhẹ nhàng, nguyên nhân đơn giản là trong khoảng thời gian này, lãnh đạo cao nhất của bọn họ, vị tổng tài tính tình kém cỏi nhất kia, thế mà liên tiếp vài ngày tâm tình đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-nhan-vat-phan-dien-dung-hac-hoa/921258/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.